AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 299

Thế là một bát chia hai, tôi và Chu Nhất Minh mỗi người chiếm

một góc bàn ngồi ăn. Bố mẹ anh ta đã đi nghỉ rồi, trong phòng
khách chỉ còn lại hai đứa, lúc đầu chỉ cắm cúi ăn không nói gì, về
sau anh ta cũng lên tiếng, nhưng mắt vẫn nhìn vào bát mì trước
mặt: “Cám ơn em hôm nay đã sang thăm hỏi bố mẹ anh!”

Người nào không biết cứ nghĩ anh ta đang nói chuyện với bát mì.

Tôi cũng học theo, nhìn bát mì của mình, trả lời: “Không có gì, hai
bác đều là những người chứng kiến em lớn lên, có chuyện đương
nhiên em phải sang thăm hỏi. Còn anh, sau này cũng phải để hai cụ
bớt lo một tí, không còn nhỏ nữa, vậy mà vẫn để bố mẹ phải lo lắng.
Họ chỉ có mỗi mình anh là con trai, nếu anh...”

Tôi chưa nói hết câu đã bị anh ta cắt ngang: “Được rồi, được

rồi, sao em nói cứ như cô giáo dạy trẻ con thế?”

Tôi vênh mặt nói: “Thì em vốn là giáo viên mầm non mà.”

“Nhưng anh không phải học trò của em.”

“Vậy thì sao? Nói có lý thì phải nghe, điều đó không liên quan gì

đến chuyện có phải là học trò hay không. Hơn nữa, đã là bạn cũ
quen biết mười hơn hai mươi năm rồi, nói anh vài câu không được
à?”

Đã cắt đứt, không nói chuyện với Chu Nhất Minh nữa thì thôi

nhưng hễ khai thông là chúng tôi lại nói chuyện với nhau như trước.
Lúc này, tôi hoàn toàn không nhớ chuyện mình đã tuyên bố tuyệt
giao với anh ta.

Chu Nhất Minh dường như cũng quẳng nó ra khỏi đầu rồi,

không còn ương ngạnh, cố chấp nữa. “Được, em muốn nói gì thì
nói đi. Nhưng bát mì của em mà không ăn thì sẽ nhũn hết đấy, mau
ăn đi đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.