AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 32

bị ăn trộm mà là bị ban Quản lý đô thị dắt đi rồi. Lý do là để xe bừa
bãi, bắt tôi phải đến bãi đỗ xe XXX nhận xe, nộp phạt. Bực mình
quá đi!

Tôi thừa nhận xe của mình không để đúng vị trí nhưng lúc đó

trong bãi đỗ xe đã chật ních, xe của tôi thực sự không lách vào được
nữa, đành phải dựng sát vạch ngăn cách. Thật đen đủi!

Lôi điện thoại ra, tôi vội vàng gọi cho Chu Nhất Minh: “Xe của

em bị ban Quản lý các anh dắt đi rồi, bắt em phải đến bãi đỗ xe
XXX lấy xe, nộp phạt. Em không có tiền nộp phạt, anh đi lấy hộ
em nhanh lên!”

Tên tiểu tử Chu Nhất Minh này, từ cái tên gọi cũng đủ thấy bố

mẹ anh ta kỳ vọng vào cậu con trai độc nhất đến thế nào. Hy vọng
anh ta có thể “nhất minh kinh nhân

(3)

”, tài năng xuất chúng. Đáng

tiếc là, ý muốn chủ quan thì thật hoàn hảo nhưng thực tế khách
quan lại không chiều lòng người, anh ta sống hai mươi lăm năm
trên đời nhưng vẫn chưa thấy có gì đặc biệt, không có gì gọi là “nhất
minh kinh nhân” cả.

Thi đại học năm đầu tiên, cả tôi và Chu Nhất Minh đều bị

trượt. Anh ta không ôn tiếp bởi vì thành tích học tập quá kém, có ôn
lại cũng chẳng ăn thua. Bố mẹ anh ta quyết định cho anh ta đi bộ
đội, sau khi xuất ngũ trở về, bố anh ta lúc ấy đang làm kỹ sư đã
cố gắng huy động các mối quan hệ của mình để nhét anh ta vào
ban Quản lý đô thị. Biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp ra trường
không xin được công việc nào tử tế, vậy mà tên tiểu tử này mới tốt
nghiệp cấp ba đã được vào biên chế nhà nước, tôi thường nói anh ta
là loại “mèo mù vớ cá rán”.

Chu Nhất Minh không lôi thôi liền đồng ý ngay: “Được, nhưng

hôm nay anh bận rồi, đang ở nhà bạn ăn cơm. Ngày mai anh sẽ đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.