AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 325

5.

Quan hệ giữa tôi và Chu Nhất Minh lại một lần nữa căng thẳng.

Anh ta giận, không thèm quan tâm đến tôi nữa. Hôm đó, anh ta tan
làm về nhà ăn cơm, gặp tôi ở cổng tiểu khu nhưng giả bộ không nhìn
thấy, quay đầu đi tiếp.

Tôi không cam tâm đuổi theo, kéo anh ta lại. “Anh như vậy là có ý

gì? Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều lẩn tránh là sao hả?”

Anh ta tỏ vẻ ngây ngô. “Chẳng phải em nói anh trai quan tâm đến

em ít thôi sao? Anh trai tôn trọng ý kiến của em, tránh xa một chút
để không ảnh hưởng đến em còn gì!”

Anh ta còn lấy lời của tôi ra chặn họng tôi, để tôi không nói được

gì nữa. Tôi đã tức lại càng tức. “Được, Chu Nhất Minh, anh cứ trốn
đi, trốn càng xa càng tốt, sau này đừng để em nhìn thấy bản mặt
anh nữa, chúng ta tuyệt giao!”

Thế là lại căng thẳng! Sau khi biết chuyện, Điền Tịnh liền nói

chúng tôi quá ấu trĩ.

“Hai người làm sao thế? Càng ngày càng như trẻ con. Có khi hồi

bé cũng không đến mức kỳ cục như vậy, có chút chuyện vặt cũng đòi
tuyệt giao.”

Lúc tức lên thì không thấy thế, sau đó bình tĩnh lại cũng cảm

thấy hơi kỳ quặc. Hành động của tôi đã kỳ cục rồi nhưng Chu Nhất
Minh cũng kỳ cục không kém. Tôi và anh ta đều đã hai mươi bảy tuổi
mà cứ như trẻ con lên bảy, nói giở mặt là giở mặt được ngay, cái kiểu
gì thế không biết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.