AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 54

Tôi còn chưa gầm gào xong, anh ta đã cười ha ha rồi cúp máy

làm tôi cứng họng. Tôi điên tiết nhưng cố kìm nén, tự an ủi: Mình
là người đại lượng, không thèm chấp nhặt với cái tên đáng ghét đó.

Tôi luôn luôn là người đại lượng, chứ còn Chu Nhất Minh xúc

phạm tôi không chỉ một, hai lần, tôi mà có tính cố chấp thì đã sớm
dứt áo ra đi từ lâu rồi.

Ví dụ như trận khẩu chiến hồi cấp ba, lúc đầu giận đến mức

nghĩ cả đời này sẽ không thèm quan tâm đến tên đáng ghét đó nữa.
Nhưng không lâu sau, anh ta cùng một đám nam sinh chơi quá hóa
cuồng ở sân vận động, không cẩn thận bị ngã gãy chân, phải bó bột
nằm trên giường hàng tháng trời, đều là tôi bổ túc cho anh ta cả.

Ai bảo nhà tôi gần nhà anh ta? Là hàng xóm láng giềng thân

thiết, mẹ anh ta sang nhờ cậy, chẳng lẽ tôi lại không giúp? Thôi thì
“quân tử không chấp tiểu nhân”!

Chu Nhất Minh nằm trên giường bệnh nhìn thấy tôi cũng hơi

ngạc nhiên. “Em đến thật à?”

Đến thì cũng đến rồi, tỏ thái độ thì cũng tỏ thái độ đủ rồi, tôi

làm ra vẻ người lớn, lấy khẩu khí của mẹ vẫn thường dạy tôi ra nói
với anh ta: “Chu Nhất Minh, anh phải học hành cho tốt vào, có
biết không hả?”

Tôi đang chân thành và nghiêm túc chỉ bảo thì anh ta lại ôm bụng

cười phá lên. Cười thật không đúng lúc, tôi đến để làm giáo viên
giảng dạy chứ có phải làm diễn viên hài đâu, anh ta cười thế là có ý gì
chứ? Tôi ra dáng một giáo viên trách mắng anh ta: “Anh cười cái gì
mà cười! Nghiêm túc một chút đi!”

Kết quả không như mong đợi, anh ta nghe thấy thế cười càng

dữ hơn, cười cứ như chưa bao giờ được cười ấy. Bạn thử nói xem, thái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.