AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 87

cải tạo chỗ đất trống đó thành một khoảng sân nhỏ, ngoài trồng
cây cảnh bà còn nuôi vài con gà. Thường ngày Chu Nhất Minh rất
thích ăn trứng gà, chiên hấp hầm nấu thế nào anh ta cũng ăn
tuốt. Vì thế mẹ anh ta nuôi mấy con gà đẻ trứng để ngày nào anh
ta cũng có trứng ăn.

Hôm con gà mái nhà anh ta đẻ trứng lần đầu tiên, anh ta vui

mừng hớn hở khoe trên blog là: “Mẹ già nhà tôi bắt đầu đẻ trứng
rồi”, ha ha ha ha...

“Gà mái” anh ta lại viết thành “mẹ”, tôi nhìn thấy mà cười vỡ cả

bụng, ha ha ha ha! Tôi chạy đi tìm bà Chu “mật báo”, bà liền quay
sang cốc vào đầu cậu ấm một cái, mắng: “Tên tiểu tử chết tiệt
này, mẹ của con làm sao đẻ được trứng? Nếu có đẻ được thì đúng là
kiếp này đã trót đẻ ra một quả trứng thối là con thôi.”

Sau khi Chu Nhất Minh cầm cuốn Ba trăm bài thơ Đường về,

tôi liền gọi điện cho Điền Tịnh, kể cho cô ấy nghe chuyện tiếu
lâm này. Cô ấy nghe vẻ rất thích thú. “Wow, Chu Nhất Minh lần
này quyết tâm nghiên cứu thơ ca cơ đấy. Đợi vài hôm nữa gọi anh
ta đến, kiểm tra xem học hành tiến bộ đến đâu rồi.”

Tôi đương nhiên tán đồng. Nhưng mấy hôm sau tôi chẳng có

thời gian mà quan tâm xem anh ta tiến bộ hay chưa bởi vì nhà họ
Đới có chuyện, bà Đới bị cảm.

Cảm cúm không phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng đối với

người đang trong quá trình điều trị hóa chất thì một lần bị cảm
nhẹ cũng có thể đe dọa đến tính mạng. Đối với những bệnh nhân
ung thư, sức đề kháng với virus vốn đã kém, một khi bị virus cúm
tấn công bất ngờ, hàng rào miễn dịch vốn đã mong manh bị tan
vỡ thì chỉ có đi đời nhà ma. Cho nên khi bà Đới bị cảm, cả nhà Đới
Thời Phi không dám lơ là chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.