AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 98

Bình thường Chu Nhất Minh rất ít khi đi xe buýt, anh ta thích đi

xe đạp hơn, chỉ cần trời không mưa là đạp xe đi làm, nói là vừa bảo
vệ môi trường vừa rèn luyện sức khỏe. Kết quả của việc thỉnh thoảng
ngồi xe buýt đó đã làm mất cuốn sách của tôi.

Tôi tức gần chết. Chẳng trách thời gian này không thấy mặt

mũi anh ta đâu, hóa ra là cố tình tránh mặt tôi. Anh ta đánh mất
cuốn Ba trăm bài thơ Đường của tôi, lại còn là cuốn sách mẹ tôi
tặng hồi mới vào trung học nữa chứ. Trên cuốn sách vẫn còn nét
chữ của bà: Phúc hữu thi thư khí tự hoa

(18)

- Quà tặng con gái yêu

Phiên Phi._

Bà luôn hy vọng tôi đọc nhiều thơ hơn, tương lai sẽ “phúc hữu thi

thư khí tự hoa”. Từ nhỏ bà đã dạy tôi học thuộc lòng thơ Đường, từ
Tống. Sau khi tôi đi học, nhận được mặt chữ rồi, bà liền mua
cuốn Ba trăm bài thơ Đường, Ba trăm bài từ Tống... dày như cục
gạch cho tôi đọc, hy vọng nó có thể nuôi dưỡng tôi trở thành người có
khí chất thanh cao.

Nhưng thật xấu hổ, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của bà. Tuy vẫn còn

lưu lại chút ít nhưng không thể xem là có “khí chất thanh cao” được.
Tôi tự cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do thân hình “châu tròn
ngọc sáng” của mình, cơ thể béo ị luôn khiến người ta có cảm giác ăn
không ngồi rồi, đầu óc toàn bã đậu, rất khó để có được cái gọi là
khí chất thanh cao. Trước đây tôi cũng từng cố gắng nuôi dưỡng
khí chất của mình, nhất là hồi mười lăm, mười sáu tuổi, sau khi
đọc Hồng lâu mộng đến mê mẩn, tôi còn ngớ ngẩn rập khuôn học
theo những cử chỉ tao nhã trong sách.

Ví dụ như bắt chước Diệu Ngọc gom tuyết đọng trên cánh hoa

mai về pha trà. Tôi đợi đến hôm có tuyết liền vác chiếc bình
gốm ra thử. Bồn hoa dưới tòa nhà không có cây mai, tôi liền lấy
cây nhãn để thay thế, dù sao cũng na ná như nhau. Kết quả là bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.