Phần I: Nắm bắt
[1] Tìm hiểu
Ngày 14 tháng 12 năm 1992, tôi trở về từ một bữa tiệc tối từ thiện.
Những bữa tiệc với mục đích tốt nhưng chẳng mấy hào hứng này vốn là
một phần cuộc sống của các CEO ở New York, kể cả tôi, khi đó đang là
CEO của RJR Nabisco. Tôi về đến căn hộ ở Đại lộ số 5 chưa đầy năm phút
thì nghe chuông điện thoại reo, với cuộc gọi từ lễ tân dưới nhà. Lúc đó đã
gần 10 giờ tối. Người lễ tân nói, “Ông Burke muốn gặp ông ngay trong tối
nay càng sớm càng tốt.”
Giật mình trước lời đề nghị vào buổi tối muộn như thế này ở trong một
tòa nhà mà ở đó, hàng xóm cũng không biết đến nhau, tôi hỏi lại, ông
Burke nào, ông ta đang ở đâu, và ông ta có thật sự cần gặp tôi vào tối nay
không? Người lễ tân trả lời: “Ông Jim Burke. Ông ấy sống trong căn hộ ở
tầng trên trong tòa nhà này. Và, ông ấy rất muốn nói chuyện với ông trong
đêm nay.”
Tôi không biết rõ ông Jim Burke, nhưng tôi rất ngưỡng mộ ông khi ông
lãnh đạo tập đoàn Johnson & Johnson, cũng như khi giữ vai trò thành viên
Hội đồng Quản trị của Drug-Free America. Cách ông vượt qua những năm
tháng khủng hoảng bởi vấn đề chất độc Tylenol đã đưa ông trở thành huyền
thoại trong kinh doanh. Tôi không hiểu vì sao ông lại cần gặp tôi gấp đến
thế. Khi tôi gọi điện thì ông nói ông sẽ xuống gặp tôi ngay.
Ngay khi vừa đến, ông đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói ông sẽ quay
về làm CEO cho American Express, và tôi không muốn ông làm như vậy.