Thỉnh thoảng vào ban đêm, ngực nàng vẫn đau, đau như không cách nào
chịu được. Hoàng Phủ Thanh Vũ để vào hành lý của nàng thuốc của Lý ngự
y bào chế cho nàng, bên trong còn hé ra một tờ giấy, không nhìn ra bút tích
của ai, chỉ căn dặn nàng khi nào thật sự không thể nào chịu được nữa thì
hãy uống, nếu không sẽ để lại thương tổn lớn cho thân mình.
Nàng biết, nàng sao có thể không biết chứ? Hoàng Phủ Thanh Vũ đã
sớm nói điều này với nàng, thuốc này, tuyệt đối không được dùng nhiều.
Hắn nói sẽ không để nàng phải dùng loại thuốc này nữa, hắn chính là thuốc
của nàng, hắn sẽ trị khỏi cho nàng.
Sau khi uống thuốc, cơn đau của Tịch Nhan tạm thời dịu xuống, rồi
nàng cúi đầu khóc thành tiếng.
Nàng chẳng có gì cả, lần này, thật sự chẳng có gì cả.
Ngày về đến Tây Càng, ngay cả ý thức của mình nàng suýt chút nữa
chẳng còn, cũng đã quên bảo hai thị vệ kia đưa nàng đến sơn trang của sư
phụ, vì thế hai người đó lập tức đưa nàng về đến trước cửa cung, giơ lệnh
bài trên người ra, nói với thị vệ trước cửa cung, trong xe ngựa thật sự chính
là Quận chúa Hoa Tịch Nhan của bọn họ.
Thống lĩnh thị vệ gác cửa cung cười to lên, rồi tức khắc giận dữ: "Ở đâu
mà lại có người vô liêm sỉ vậy chứ! Người trong thiên hạ đều biết Quận
chúa Tịch Nhan đã hương tiêu ngọc vẫn từ mấy năm trước rồi, ai biết các
ngươi tìm nữ tử đó ở nơi nào rồi đưa đến đây giả mạo quận chúa! Cũng
không biết đã phạm tội lớn thế nào sao?"
Hai thị vệ kia đương nhiên đã được rất tốt, sắc mặt không chút thay đổi,
chỉ mở cửa xe ngựa ra cho bọn họ nhìn.
Bất ngờ, lại nhìn thấy Tịch Nhan đã bất tỉnh trong xe ngựa.