Thập Nhất nói xong, gần như đã ôm mặt khóc không thành tiếng. Nhưng
hắn lại nhanh chóng lau đi, đứng lên, bước xuống bậc thềm, hướng về chỗ
ngồi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, quỳ xuống: "Thất ca, nay nếu Thất tẩu vẫn
còn sống, đệ sẽ nói với huynh tất cả, Thất ca, mọi chuyện trước đây, đều do
Thanh Dung không đúng, Thất ca muốn trách thì cứ trách Thanh Dung đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi đằng kia, nhìn hắn, hồi lâu sau, chỉ khẽ cười.
Sau đó, hắn không nói thêm lời nào, đứng lên đi vào trong điện.
"Thất ca!" Thập Nhất ở phía sau gọi một tiếng.
Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dừng chân, trước cửa điện gió Bắc
lạnh lẽo thổi qua, vạt long bào của hắn bị gió cuốn lên, bay trong gió, thê
lương, nhưng khí thế bức người,
Trong sự hoảng hốt, giọng nói bình tĩnh đạm mạc của hắn, theo gió Bắc
truyền đến tai của Thập Nhất ....
"Thập Nhất, trẫm phong đệ làm Bình Nam đại nguyên soái, ngay hôm
sau, xuất binh tấn công Đại Sở. Trẫm, muốn nhất thống thiên hạ!"
**************************************************
************************************
Mỗi ngày ở Tây Càng vẫn trôi qua bình thường như trước kia, mỗi ngày
Tịch Nhan ngoài ăn ngủ ra, thì chỉ dạo chơi chung quanh. Nhưng từ lúc trở
về, tính tình nàng cũng trầm tĩnh đi nhiều, không còn đấu võ mồm với các
phi tần trong hậu cung của Hoa Quân Bảo nữa, cũng chẳng tự mình đi xem
những phi tần không quen biết đấu đá nhau, mà chỉ thường xuyên đi đến
ngự thư phòng của Hoa Quân Bảo, cùng hắn nói chuyện phiếm đôi ba câu,
rồi lại trở về Triêu dương điện của mình.
Cái gọi là vô tri vô giác, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.