ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA - Trang 1306

Thanh âm bỗng dưng bị chặn lại, chỉ còn lời nói gian dở, nhưng tất cả lại

biến thành cảm giác không thể kìm nén đươc **, trong lúc hai cơ thể sát
vào nhau, lý trí của Tịch Nhan dần dần mất đi ........

*********************************

Hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt.

"Quận chúa? Quận chúa?"

Tịch Nhan chỉ cảm thấy mỗi tiếng nói bên tai cứ lặp đi lặp lại vang lên

không ngừng, làm người ta không thể ngủ yên, nên đành bất đắc dĩ mở mắt
ra, nhìn cung nữ trước mặt, hơi cau mày: "Chuyện gì?"

Cung nữ kia cúi đầu xuống, nói: "Bẩm, Hoàng thường phân phó nô tỳ

vào mời quận chúa, bảo hôm nay là ngày lên núi thăm Thái hoàng thái hậu,
loan giá của Hoàng thượng đã đợi sẵn sau cửa cung điện, nhưng mãi vẫn
không thấy quận chúa, nên mới bảo nô tỳ vào mời người."

Tịch Nhan vốn hoàn toàn chẳng nhớ rõ việc gì cả, mơ hồ lên tiếng, gian

nan ngồi dậy, đột nhiên trong đầu hiện lên điều gì đó, trong lòng bỗng cả
kinh, kéo chăn ra nhìn thân thể mình, lại phát hiện trung y mặc ngủ vẫn còn
nguyên vẹn trên người, vốn chẳng có gì thay đổi cả .......

Nói như vậy, cảm giác lửa nóng triền miên chân thật của đêm qua, hóa

ra thật sự chỉ là một giấc mộng của nàng ......

Tịch Nhan không nhịn được mà hơi đỏ mặt, đặt chân xuống giường, đến

lúc cung nữ kia hầu hạ mình rửa mặt, tinh thần mới phục hồi, khóe miệng
không kìm được mà lộ ra ý cười chế giễu -- hắn đã không cần nàng nữa, mà
nàng, vẫn cứ tâm tâm niệm niệm thế này, thậm chí cả buổi tối còn mơ .....

Trên đầu bỗng dưng đau lên, Tịch Nhan cau mày, cung nữ phía sau quỳ

thở gấp rồi quỳ rạp xuống: "Quận chúa thứ tội, nô tỳ nhất thời sơ ý, xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.