ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA - Trang 1323

Tịch Nhan không biết đã qua bao lâu, cuối cùng mới tìm lại được giọng

nói nhợt nhạt mà vô lực của mình: "Sai rồi, thì sao chứ?"

Tay hắn chậm rãi xoa gáy nàng, đồng thời dời môi lại sát bên tai nàng,

thấp giọng nói: "Đúng vậy, sai chính là sai. Có lẽ, suốt cuộc đời này nàng sẽ
không tha thứ cho ta, nhưng mà, cũng may ta đã định nói với nàng những
lời này. Nhan Nhan, phải nhớ kỹ, chăm sóc bản thân mình thật tốt."

Hắn nói những lời này, rõ ràng giống như vĩnh biệt.

Lồng ngực Tịch Nhan đột nhiên đau đớn như bị gì đó đập mạnh vào,

một cơn đau cực kỳ thống khổ, choáng váng, nàng đành ngã vào lòng hắn.

Đau, rất đau. Tịch Nhan không kiềm chế được tay chân phát run, đôi

môi cũng run lên, dùng sức nắm chặt vạt áo hắn, không chịu đươc đành cúi
đầu xuống rên rỉ thành tiếng: "Thuốc, đưa thuốc cho ta ...."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, hai tay đột nhiên giữ chặt lấy nàng:

"Nghe lời ta, nàng không thể uống thứ thuốc đó nữa."

"Không!" Tịch Nhan gắng hết sức đẩy hắn ra, "Ta không cần chàng,

tránh ra ..."

"Nhan Nhan" Hắn vẫn gọi tên nàng, giống như thở dài, rồi hôn nàng.

Tịch Nhan vẫn ra sức giãy dụa, nhưng cuối cùng càng lúc càng đau đớn,

đành bất lực cuộn người lại, khóc lớn tiến vào lòng hắn.

Trong ý thức chỉ còn lại cơn đau không dứt, nàng chỉ cảm thấy mình

không thể nhìn, cũng không nghe được gì nữa, chỉ có cơn đau long trời lỡ
đất ập đến, chôn vùi nàng .....

**********************

"Mẫu thân ơi, dậy nào!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.