ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA - Trang 1388

"Không có chàng thì không có đứa bé không phải sao?" Tịch Nhan cúi

đầu nói một câu, càng hướng vào trong lòng hắn cọ cọ, tận đến khi Hoàng
Phủ Thanh Vũ rốt cuộc bất đắc dĩ phải giữ chặt vai nàng, nàng mới dừng
lại, khẽ cười nói, "Thất lang, sơn trang này là nơi rất tốt, khí hậu cũng tốt
nữa, thật sự thích hợp cho chàng dưỡng bệnh. Chàng nói xem, nếu đứa bé
này của chúng ta sinh ra ở đây, có thể thật sự trở thành địa linh nhân kiệt
hay không?"

Ngón tay Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi trượt ở trên mặt nàng, nhẹ

giọng nói: "Cho dù không sinh ra ở nơi này, con của chúng ta nhất định vẫn
là kẻ trong vạn người cũng không kiếm ra được một."

Ánh mắt Tịch Nhan bỗng dưng trầm xuống: "Chàng có ý gì? Nếu đứa

nhỏ giống chàng thì tốt rồi, bộ dáng như ta hiện nay, thật không hy vọng
đứa nhỏ giống ta."

Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi mang theo một tia buồn

cười: "Cũng phải, đứa nhỏ mà giống nàng, lại thêm một dung mạo họa
thủy."

"Ngay cả chàng cũng trêu ghẹo ta sao?" Tịch Nhan hung hăng trừng mắt

nhìn hắn liếc một cái, lại rũ mắt xuống," Bộ dáng này của ta hiện giờ làm
sao còn có thể được gọi là họa thủy? Có lẽ rất nhanh thôi, ngay cả hồng
nhan cũng không còn..."

Thanh âm của Tịch Nhan càng ngày càng thấp, Hoàng Phủ Thanh Vũ

nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: "Nàng lại suy nghĩ
linh tinh gì thế?"

Tịch Nhan không biết vì sao đột nhiên sinh ra một tia thương cảm, khụt

khịt mũi, nói: "Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: Hồng nhan vị lão
ân tình đoạn*."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.