Thập Nhất, nói: "Thập Nhất, đưa Thất tẩu của đệ trở về trước, chút nữa tới
gặp ta."
"Không cần." Tịch Nhan cự tuyệt nói, "Ta ở trong phòng nghỉ của
chàng, chàng đi thư phòng gặp nàng ta. Cùng lắm thì ta không đến quấy rầy
các người là được mà."
Hoàng Phủ Thanh Vũ mặc dù bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc cũng đồng ý. -
Vào trong phòng, Tịch Nhan lập tức liền đem cánh cửa sổ hướng nam
mở ra, bản thân nàng lại tránh ở sau cửa sổ, muốn nhìn một chút xem bộ
dáng Lâm Lạc Tuyết bây giờ như thế nào.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền có tiếng bước chân vội vàng truyền đến,
Tịch Nhan nhón chân nhìn ra, chỉ thấy một nha hoàn ở phía trước, không
khỏi thở dài: "Thật phô trương!"
Nhưng mà, lúc Lâm Lạc Tuyết xuất hiện ở trong tầm mắt thì nàng cũng
không ca thán nổi một câu, duy chỉ còn lại có khiếp sợ -- Lâm Lạc Tuyết lại
mặc triều phục của hoàng hậu mà đến! Nhìn thấy quần áo mũ phượng nặng
nề, phiền phức trên người nàng ta, lúc đó Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy
nghi hoặc, nàng ta gióng trống khua chiêng như vậy, đến tột cùng là vì cái
gì?
Trong thư phòng, khi Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thấy Lâm Lạc Tuyết
bước vào cửa, trong mắt cũng không có đến nửa phần gợn sóng, chỉ thản
nhiên liếc mắt một cái, lại cúi đầu xem tấu chương trong tay.
Lâm Lạc Tuyết cúi đầu vào cửa, theo đúng lễ nghi hành lễ: "Thần thiếp
tham kiến Hoàng Thượng."
"Hoàng hậu không cần đa lễ, bình thân." Thanh âm của Hoàng Phủ
Thanh Vũ nhạt nhẽo, cũng không ngẩng đầu lên, "Hoàng hậu lần này đến
đây là vì chuyện gì?"