Lâm Lạc Tuyết lúc này lại giống nhau không nghe được lời hắn, vẫn tiếp
tục nói: "Nửa năm trước có một khoảng thời gian người không ở trong
cung, kỳ thật người đi Tây Càng tìm nàng có phải không? Người không để
ý đến triều đình không để ý đến thiên hạ, vì đi tìm nàng có phải không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dựa vào lưng ghế, bạc môi khẽ nhếch
lên: "Xem ra đối với hành tung của trẫm, hoàng hậu quả là luôn nắm rõ."
"Bởi vì người bức thiếp." Lâm Lạc Tuyết cắn răng nói," Bắt đầu từ khi
nàng ta trở lại bên cạnh người, người luôn bức thiếp, vẫn bức thiếp cho đến
khi bức thiếp đến không còn đường lui!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lãnh đạm nở nụ cười, nhưng mà ý cười nơi đáy
mắt kia không có chút ấm áp nào, lại làm cho tâm can người ta phát run.
Lâm Lạc Tuyết bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đả kích mà rút lui hai bước,
nhưng bỗng nhiên mạnh mẽ tiến lên, bổ nhào vào dưới chân hắn, khóc to
lên: "Vì sao lại đối xử với thiếp như vậy? Hoàng Thượng...... Thất gia!
Ngay từ đầu thiếp đã coi người là ông trời của thiếp, cả đời này ...... Thất
gia vì sao trong mắt người chưa bao giờ có thiếp......"
Nàng dường như quay trở về ngày đầu tiên được gả cho hắn, lòng nàng
đều tràn đầy hình ảnh của hắn, ánh mắt chỉ đuổi theo bóng dánh hắn, nhưng
còn hắn, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không màng ban cho nàng!
Nàng không kìm được mà khóc lớn lên, nước mắt loang mờ gương mặt
điểm trang xinh đẹp, triều phục cao quý mà phiền phức bị lấm đầy bụi đất,
nhưng nàng lại không thèm để ý, vẫn cứ ôm lấy chân hắn, không để ý tới
dáng vẻ cứ thế mà lớn tiếng khóc lên.