Dưới lớp phục trang, gương mặt Lâm Lạc Tuyết vô cùng xinh đẹp, ánh
mắt toát ra sự sắc sảo: "Thần thiếp nghe nói long thể Hoàng Thượng bất an,
cho nên đến thỉnh an Hoàng thượng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại bỗng dưng cười khẽ một tiếng: "Hoàng hậu
đứng đầu ở lục cung, trách nhiệm trọng đại, ngàn dặm xa xôi xuất cung đến
đây chỉ vì bệnh của trẫm, thật là có tâm."
Lâm Lạc Tuyết vẫn nhìn hắn không kiêng kị chút nào, thanh âm thanh
thúy: "Chỉ tiếc, tâm ý của thần thiếp ở trong mắt Hoàng Thượng căn bản
không đáng để nhắc tới."
Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh đạm,
nhìn nàng.
Lâm Lạc Tuyết ngẩng cao đầu như trước, nhìn hắn: "Hoàng Thượng
không để ý đến bản thân lại tự mình đi tới nơi biên thùy này, không phải là
muốn đích thân chỉ huy quân đội, sớm ngày đánh chiếm Đại Sở sao? Nhưng
không biết Hoàng Thượng chiếm Đại Sở để làm gì? Là vì thống nhất thiên
hạ sao? Hay vì Hoàng Thượng muốn lấy cái gọi là thiên hạ thống nhất này,
đi đổi lấy vị quận chúa Tịch Nhan được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ
nhân kia?"
Nghe xong lời này, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn nàng,
chẳng hề để ý.
Trong mắt Lâm Lạc Tuyết cuối cùng không khỏi lóe lên phong ba:
"Nàng ta đến tột cùng có cái gì tốt? Nàng ta hết lần này đến lần khác bỏ
người mà đi, thật ra có cái gì đáng giá để người để ý nàng ta như vậy?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng sắc lạnh: "Hoàng hậu, chớ quên
thân phận mình."