vào trong tơ lụa màu đỏ, biến mất không thấy nữa.
Phu thê giao bái.
Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, rốt cuộc cũng ăn ý đồng thời cúi
lưng xuống, đầu chạm đầu nhau, giống như hoa liền cánh, cây liền cành.
Kết thúc buổi lễ.
Tịch Nhan nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nhìn khuôn mặt phong trần
tuấn dật của hắn trước mắt, sắc mặt trở nên càng kiều diễm.
Tại một khắc này đây, nội tâm của nàng mềm mại mà từ trước tới nay
chưa từng có, bởi vì nàng rốt cuộc cũng có thể giống như những nữ tử trên
thế gian này, có được một hôn lễ long trọng và hoa lệ, có được một khắc vợ
chồng làm lễ giao bái, có một trượng phu có thể cùng chịu mưa hứng gió,
quan trọng hơn là, trong lòng nàng có một người mà nàng yêu hơn bất kỳ
thứ gì, hơn nữa nàng cam tâm tình nguyện vì hắn mà trở nên mềm mại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ làm như thở dài một tiếng, kéo nàng ôm vào trong
lòng. Nguồn:
Dung nhan của hắn, hơi thở của hắn, thậm chí là tiếng tim đập mạnh mẽ
trong lòng ngực của hắn, toàn bộ đều làm cho nàng say mê.
Chìm đắm trong màu đỏ vui mừng, chìm đắm trong trong ngực hắn.
"Hôm nay ta cũng rốt cuộc chiếm được giải Trạng Nguyên rồi." Hắn đột
nhiên cúi đầu cười nói.
Tịch Nhan kinh ngạc: "Hả?"
"Động phòng hoa chúc, không phải mọi người đều nói là tiểu đăng khoa
sao?"