Tử Ngạn đưa lưng về phía nàng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chỉ
còn vẻ mặt mờ mịt. Đi được một lúc lâu sau, mới đột nhiên hít vào một hơi
thật sâu, bật cười to, chân bước nhanh hơn.
Chờ Tịch Nhan trở lại cửa phủ, Nam Cung Ngự đã đi đến trước mặt
Hoàng Phủ Thanh Vũ, cúi người nói với hắn gì đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ
ngẫu nhiên gật đầu một cái. Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thần đang đứng ở
phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa thấy Tịch Nhan đi tới, lập tức tiến lên
kéo nàng sang một bên, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đem những lời vừa
rồi nói rõ ràng một lần nữa cho ta nghe."
Tịch Nhan liếc mắt xem thường: "Cửu gia, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi,
ngươi còn muốn ta nói như thế nào nữa?"
Hơi thở của Hoàng Phủ Thanh Thần có chút hổn hển, trong mắt thậm
chí lộ ra vẻ không cam lòng cùng ủy khuất giống như một tiểu hài tử: "Nếu
ngươi nói là sự thật, vậy vì sao nàng trốn tránh để ta tìm không thấy? Ta lật
tung toàn bộ Đại Sở, nhưng không tìm thấy nàng!"
Tịch Nhan nhịn không được nắm chặt đấm tay, tức giận nói: "Bản thân
ngươi đã làm chuyện gì mà mình không biết sao? Nàng vì sao không chịu
gặp ngươi, ngươi hẳn phải rõ ràng hơn so với tất cả mọi người!"
Nàng bỗng nhiên đề cao thanh âm làm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng
Nam Cung Ngự đều nhìn qua, Nam Cung Ngự cười nhẹ, Hoàng Phủ Thanh
Vũ lại chậm rãi đi tới, kéo nàng ôm vào trong lòng, cười nhẹ nói: "Tốt lắm,
nàng xem nàng đều đã bức lão Cửu thành cái dạng gì rồi."
Bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này quả thật là thê lương, Tịch
Nhan chỉ bĩu môi: "Là ta buộc hắn sao? Là hắn tự tìm đó chứ!"
Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cục không thể nhịn được nữa, sai người kéo
ngựa đến, xoay người liền phóng lên lưng ngựa, phóng thật nhanh rời khỏi
nơi này.