Diệp Tòng Y che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng.
- Khi tớ tới thành phố này, lần đầu tiên thấy tình cảnh một nhà ba người
cậu và Tào Vân Tuấn hoà thuận vui vẻ, lòng tớ như tro nguội, tớ nghĩ
những năm qua mình tìm kiếm, những nhung nhớ, đều phí công, đều uổng
phí, toàn bộ không có một chút ý nghĩa! Khi cậu phải đấu tranh chần chừ
giữa tớ và gia đình cậu, rồi lựa chọn xa lánh tớ, tớ nghĩ Tòng Y của tớ đã
chết, tớ chỉ muốn chạy, tớ chỉ muốn rời xa! - Biểu cảm Trầm Hàn Sanh lạnh
lùng, khóe miệng hiện lên một tia tàn khốc, từng chữ nói: “Khi tớ xem nội
dung trong CD, tớ hận không thể cuộc đời này chưa từng quen biết cậu...
Tòng Y, tớ mong muốn bản thân cho tới bây giờ chưa từng quen biết cậu!”
Những lời này đối với Diệp Tòng Y mà nói, không khác gì bị sét đánh,
trong đầu cô như có cái gì nổ tung, thân thể lung lay, gần như đứng không
vững, cô vươn hai tay, vô thức muốn ôm đầu, Trầm Hàn Sanh lại lấn người
tiến lên, bắt lấy cô, hung hăng đẩy cô về phía sau. “Loảng xoảng”, nghe
một hồi âm thanh hỗn loạn, ngọn đèn trên tủ đầu giường và một ít vật nhỏ
đều nện xuống đất, lưng Diệp Tòng Y bị đụng phải, đau nhức đến gần như
rơi nước mắt.
- Cậu không phải là muốn tớ trừng phạt sao? Sao? Không chịu nổi?
Trầm Hàn Sanh bị căm hận phủ mờ lý trí, đè vai cô, châm chọc nhìn cô,
đầu Diệp Tòng Y lại choáng váng, cô nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc,
vẻ mặt dữ tợn lúc này xa lạ vô cùng, đau lòng đến chết lặng, nước mắt từng
giọt một chảy xuống, đột nhiên cũng không biết sức lực từ đâu tới, vung tay
lên lướt đến, Trầm Hàn Sanh tay mắt lanh lẹ, nắm tay cô, cúi đầu rồi hung
hăng hôn lên môi cô.
Hành động này hoàn toàn ngoài dự đoán của Diệp Tòng Y, cô đứng đó,
qua vài giây đồng hồ mới phản ứng được, bèn bắt đầu né tránh.
- Ưm... Cậu buông!