ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 1003

- Đừng, đừng!

Diệp Tòng Y bi ai nỉ non, làm cho người ta nghe thấy sẽ thấy không

đành lòng, thế nhưng cô càng liều mạng chống cự, lòng Trầm Hàn Sanh lại
càng phẫn nộ nóng giận, hai người giằng co hồi lâu, trên trán đã xuất mồ
hôi hột, cũng dần dần không còn sức lực, Trầm Hàn Sanh thở phì phò, từ
trước ngực cô ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Trước đây khi cậu và Tào Vân
Tuấn bên nhau, cậu không hề có chút kiên trung của hôm nay nhỉ?”

Nói rồi, lần thứ hai cúi đầu, dường như nghiêm phạt hôn lên môi cô,

Diệp Tòng Y khép chặt đôi mắt, nước mắt bốn phía, bỗng nhiên hung hăng
cắn một phát.

- A! - Thân thể Trầm Hàn Sanh chấn động kịch liệt, đau đến run run một

cái, nhịn không được kêu lên thảm thiết, nàng từ từ chậm rãi rời khỏi cô,
dịch thể đỏ tươi từ giữa môi dũng mãnh tiến ra, theo cằm chảy xuống,
“tong” một tiếng, một giọt rơi vào giữa cổ Diệp Tòng Y, dưới ánh đèn, màu
trắng như tuyết chói mắt làm nền cho màu đỏ sẫm vô cùng bắt mắt. Diệp
Tòng Y mở mắt, như bị dọa, ngơ ngác nhìn Trầm Hàn Sanh, ngay cả khóc
cũng quên.

Trầm Hàn Sanh sợ run mấy giây, vươn lưỡi liếm liếm vết thương của

mình, mùi vị máu tanh, dường như mang đến cho nàng thoải mái đến tàn
nhẫn. Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười có như không, để sát vào bên tai
Diệp Tòng Y, thanh âm cũng vô cùng trầm thấp áp lực: “Vì sao hắn ta có
thể, mà tớ lại không được?”

Thanh âm nàng toát khí lạnh, tựa hồ lạnh đến máu trong huyết quản

Diệp Tòng Y, chỉ một câu nói này, lập tức đau nhói đâm vào tim phổi cô,
triệt để đánh sập cô, cô không còn bất kỳ phản kháng nào nữa.

- Hàn Sanh, tớ hận cậu.

- Tòng Y, tớ cũng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.