Trầm Hàn Sanh còn không kịp xuất khẩu ngăn cản, nàng đã đẩy cửa
phòng ngủ ra, nhìn lướt qua, lại kinh ngạc kêu: “Sao cảm giác trong phòng
trống trống, hình như... Là thiếu vài thứ đồ, đèn bàn em mua đâu rồi? Còn
cái ghế gỗ sao chỉ còn một cái?”
Trầm Hàn Sanh thật khó mở miệng, tay chỉ chỉ ở giữa không trung,
chậm chạp nói: “Cái đó... Cái đó chắc đang chất đống ở ban công ấy.”
- Vì sao? Này! Đấy là chính em tỉ mỉ chọn đó! Chị chê bai đấy à?!
Mắt thấy Hà Na sắp nổi bão tố, tay Trầm Hàn Sanh vịn cái trán, cười
khổ nói: “Không phải, em chọn đẹp lắm, tốt lắm, chỉ là... Cái đó bị làm hư
rồi nên không dùng được nữa mà.”
- Bị làm hư?
Hà Na nhất thời có chút không phản ứng kịp, một thanh âm ôn nhu ngọt
ngào lúc này thổi tới: “Hà Na, em đã đến rồi à, sao sớm vậy?”
Trầm Hàn Sanh như được đại xá, vội vã đi ra ngoài: “Tôi đi rửa nho.”
Diệp Tòng Y đứng ở trong phòng khách, hơi nghiêng đầu, dáng điệu cả
người toả sáng, cô vừa dùng khăn xoa mái tóc dài ướt nhẹp, vừa nhìn Hà
Na, trong đôi mắt đẹp có một chút ngượng ngùng, thế nhưng trên mặt mang
nụ cười nhẹ, lại như gió xuân phất vào mặt, trăm hoa đua nở, ấm áp, mê
người không nói ra được, làm cho trái tim thình thịch rung động, dường như
trong nháy mắt quên đi tất cả ưu sầu phiền não trên thế gian.
Hà Na quả thật nhìn ngây người, qua thật lâu, mới lắp ba lắp bắp nói:
“Hoá ra... Hoá ra chị cũng có thể cười như vậy, hoá ra... Hoá ra chị có thể
cười đẹp đến như vậy...”
Diệp Tòng Y buồn cười nói: “Hà Na, em nói gì vậy?”