ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 121

- Ừm?

Diệp Tòng Y thấp giọng nói: “Em cũng yêu anh.”

Tào Vân Tuấn cười cười, thế này mới vừa lòng treo điện thoại, Diệp

Tòng Y đưa điện thoại thả lại vào ba lô, suy sụp ngồi trên giường, cảm xúc
không hiểu sao lại xuống thấp.

Một mạch chậm rãi bước đi, tòa miếu cổ lộ ra trong một góc cây cối

xanh um, càng lên cao, tầm nhìn càng mở rộng, cả ngôi miếu hoàn toàn thu
vào mắt, màu vàng lưu ly của mái ngói được ánh nắng mặt trời sáng sớm
chiếu rọi sặc sỡ, mà màu đỏ của vách tường lại có vẻ cổ xửa loang lổ.

Tiểu Phương một bên dẫn mọi người đi về phía trước, một bên giải

thích: “Ngôi miếu này đã có từ thời nhà Thanh, nghe người dân địa phương
nói, nơi này từng hương khói cường thịnh, du khách như mây, nhưng sau đó
bắt đầu xuống dốc, mãi cho đến niên đại thứ mười, có người đem tiền ra tu
sửa nơi này, mới có được hình dạng hiện tại.”

- Vậy à? Đó đúng là một niên đại xa xưa, tôi phải đi đến trước Phật cúi

chào, xin lời cầu nguyện. – Hà Na bên cạnh Tiểu Phương, cười đến sáng
lạn: “Tôi nghĩ chắc là rất linh nghiệm.”

Trầm Hàn Sanh nhìn thần sắc Diệp Tòng Y mệt mỏi, nhẹ giọng hỏi:

“Tối qua ngủ không ngon sao?”

- Khá tốt. – Diệp Tòng Y lên tinh thần, miễn cưỡng cười một cái: “Ý của

tôi là so với cô suốt đêm không ngủ thì khá hơn.”

- Sợ ngủ một mình?

Diệp Tòng Y nói cho có lệ: “Không phải, có thể là không quen giường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.