Trịnh Duyệt Nhan định nói gì đó, di động trên bàn bắt đầu rung lên,
nàng tạm dừng khẩu chiến với Hà Na, khóe mắt nhìn màn hình một chút,
lập tức lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, đầu nghiêng qua một bên, không để
ý tới âm thanh đáng ghét này, nhưng di động cũng không buông tha, tần
suất chấn động kìa cơ hồ làm người ta tưởng chừng nó nhảy ra khỏi mặt
bàn.
Hà Na nhịn không được hỏi: “Ai á?”
- Mày đã gặp qua, Lý Thế Định.
Hà Na nở nụ cười: “Chính là tiểu mập mạp tướng mạo phúc thái, con
của bạn bác Trịnh?”
- Đúng vậy.
- Hắn là người không dính dáng đến hai chữ đẹp trai nhất trong số
những tên theo đuổi mày.
- Cũng là người có dũng khí nhất, mỗi ngày đều đoạt mệnh truy hồn call
vài chục cái. - Trịnh Duyệt Nhan sờ sờ trán, thần sắc buồn rầu: “Mày coi bộ
dáng hắn như vậy, lại khăng khăng tự tin hơn người, cảm thấy mình vạn
người mê, cũng khó trách, số lượng nữ nhân theo đuổi hắn cho tới nay cũng
không ít.”
- Hắn chẳng lẽ không biết đó chính là bởi vì gia đình hắn có tiền có thế
sao?
- Trừ cái đó ra chẳng có gì hấp dẫn. - Trịnh Duyệt Nhan nhấp một ngụm
rượu, ánh mắt không để ý hướng về phương xa, trên mặt bỗng lộ ra vẻ tươi
cười: “Há, tao phải đi qua bên kia một chút.”
Hà Na nhìn theo ánh mắt của nàng, bóng dáng Trầm Hàn Sanh liền xuất
hiện trong tầm mắt, nàng mở miệng: “Mày đừng nói với tao là mày với