ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 146

- Đương nhiên, em không đi làm, mỗi ngày đều có một đống thời gian. –

Ngữ khí Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ rất thích, nhưng thần sắc có chút kỳ quái:
“Cho nên ông già nhà em mỗi ngày đều niệm em, muốn em đến công ty ông
ấy giúp đỡ.”

- Em sao lại không đi? – Trầm Hàn Sanh theo bản năng hỏi nàng một

câu, lập tức nói: “Em có thể không trả lời, tôi không nhất định phải biết.”

Trịnh Duyệt Nhan quay đầu mỉm cười nhìn nàng: “Ông già nhà em bên

ngoài có tiểu tình nhân.”

- Hả? – Trầm Hàn Sanh ngẩn ra.

- Em trong lúc vô tình phát hiện. – Trịnh Duyệt Nhan lại uống một ngụm

nước chanh, nhấp mím môi, chậm rãi nói: “Em có theo dõi ông ấy, cô gái
kia rất trẻ tuổi, cũng không hơn kém em là mấy, dáng vẻ cũng có vài phần
quyến rũ.”

- Mẹ em biết không?

- Bà ấy không biết, ông già nhà em ngụy trang rất khá, ông ấy thậm chí

không ngủ lại bên ngoài, đôi khi xã giao đến đêm khuya, đều chạy về nhà,
có thể mẹ em tới bây giờ cũng không có lòng nghi ngờ ông ấy.

Trầm Hàn Sanh hỏi: “Cho nên em hận ông ấy, không muốn đến công ty

ông ấy làm việc?”

- Không phải, em không phải hận ông ấy cái này. Mặc kệ trong mắt

người khác thế nào, nhưng trong mắt em và mẹ, ông ấy vẫn là một nam
nhân tốt, rất yêu mẹ, cũng rất yêu em, đối với bọn em không thể bắt bẻ
được. – Trịnh Duyệt Nhan nghĩ nghĩ, cười nói: “Chị biết không, kỳ thật ông
ấy thế này em cũng có thể hiểu được, nam nhân bây giờ, hễ có tiền có
quyền, có mấy người không như vậy? Ông ấy vẫn bận tâm đến cảm giác
của mẹ con em là tốt lắm rồi, nam nhân mà, bên ngoài chơi đùa một chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.