ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 157

Trương Nam cười nói: “Tôi phát hiện cô lúc nào cũng đồng cảm, thông

cảm với người già.” Trầm Hàn Sanh lười trả lời, mặt khôi phục vẻ đạm mạc
trước sau như một, Trương Nam lại hỏi: “Bác sĩ Trầm, cô đói bụng không?
Tôi đi mua chút gì đó cho cô ăn.”

- Không cần, hôm nay tôi mệt chết đi, muốn nhân cơ hội không có ca

phẫu thuật nào nghỉ ngơi một chút.

- Quán rượu gia đình phía trước...

Trầm Hàn Sanh nhíu mi: “Tôi nói không cần.”

Thanh âm của nàng cũng không lớn, nhưng cũng rất có uy lực, Trương

Nam hơi hơi cúi đầu, không dám nói nữa. Trầm Hàn Sanh cũng không để ý
đến hắn, lập tức trở lại phòng trực ban, Trầm Hàn Sanh nhanh chóng đóng
cửa lại, cởi áo blouse trắng, rửa mặt một cái, đem di động để qua một bên,
liền ngả đầu ngủ trên chiếc giường nho nhỏ.

Làm bác sĩ, nàng sớm đã tập thành thói quen nghỉ ngơi không quy luật,

cũng thói quen giường nào cũng có thể ngủ, cho nên, chỉ hai phút, nàng đã
tiến vào mộng đẹp.

Nàng ngủ rất say, cũng rất tĩnh lặng, ngay cả mơ cũng không có, may

mắn là đêm nay cũng không có bệnh nhân nhập viện đột xuất cần phẫu
thuật, nhưng nàng vẫn không có cảm giác có thể ngủ thẳng một giấc đến
hừng đông.

Vào lúc nửa đêm, tiếng chuông dồn dập chói tai đánh thức nàng từ cơn

ngủ say.

Trầm Hàn Sanh nhìn di động trên màn hình, hiện lên thời gian vừa rạng

sáng, còn tên gọi đến là “Diệp Tòng Y”, các nàng đã hai tháng không liên
lạc, hiện tại? Nửa đêm? Cô ấy gọi điện thoại đến làm gì? Trầm Hàn Sanh
trong tâm trạng ngờ vực, nhanh như chớp nhấn nút trả lời: “A lô”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.