Tào Vân Tuấn thấy thần sắc Diệp Tòng Y thản nhiên, đắc ý trên mặt
không khỏi thu liễm vài phần: “Hơn bốn mươi ngàn USD.”
- Ừm, số tiền này đối với anh cũng không phải số lượng nhỏ.
Tào Vân Tuấn có điểm xấu hổ, Trịnh Thái đang muốn giải vây, Diệp
Tòng Y lại nhìn về phía ông, mỉm cười nói: “Dượng, tiền cờ bạc hẳn là
dượng cho.”
Trịnh Thái vung tay lên: “Khụ, một chút tiền lẻ, nhắc đến làm gì.”
Diệp Tòng Y không nói gì, Trịnh Thái ha ha cười: “Tòng Y à, có phải là
con thấy dượng phá hư Vân Tuấn không, không vui?”
- Không có ạ. – Trong lòng Diệp Tòng Y tuy rằng tức giận nhưng cũng
không biểu hiện trước mặt Trịnh Thái.
- Con muốn trách thì trách dượng, trăm ngàn đừng trách Vân Tuấn nha.
Nó á, đi đến nơi nào cũng nhớ thương con, mua hai thùng lớn quà cho con
và Tuyết nhi. – Trịnh Thái cực lực khen Tào Vân Tuấn, lại nói đùa: “Tòng
Y, mọi thứ con đều tốt, chỉ có điều quản Vân Tuấn quá, đi ra ngoài chơi
nhất định phải chơi hết mình chứ, nam nhân mà, quản nhiều quá không tốt.”
Trịnh Duyệt Nhan cho muốn một quả việt quất vào miệng, nghe nói thế
bỗng dừng động tác, lăng nhăng hỏi: “Ba, gái bên đó thế nào?”
Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, toàn bộ không khí liền thay đổi, nụ
cười trên mặt Trịnh Thái trở nên cứng đờ, sau đó mở miệng trách mắng:
“Duyệt Nhan, con gái con đứa, hỏi cái gì vậy!”
Trịnh Duyệt Nhan nằm xuống sô pha, thở thật dài: “Thế gian này thật
không công bằng, nam nhân muốn làm cái gì đều được, còn nữ nhân làm
cái gì cũng là phạm tội.”