Đêm đã khuya, gió se se lạnh.
Ô tô chạy như bay trên con đường, Trịnh Duyệt Nhan uống không nhiều
lắm, cho nên đồng ý thỉnh cầu của Hà Na, lái xe đưa nàng về. Hà Na hai tay
ôm bả vai, bởi vì tác dụng của rượu, sắc mặt thoạt nhìn càng thêm kiều
diễm, nàng ha ha cười, rất giống một kẻ mê trai: “Sao? Tiểu Phương không
xấu chứ? Bộ dạng cũng thực là một nam nhân anh tuấn đúng không? Thời
đại này gọi là tiểu bạch kiểm, đẹp như mĩ nam Hàn Quốc, vừa thấy anh ta,
đúng như một mùa xuân thanh mát, làm cho mắt người đối diện sáng ngời.”
Trịnh Duyệt Nhan một bên lái xe, một bên ôn hoà nói: “Anh ta không
chỉ động đưa mày về nhà, nói đến điểm này là không đáng mặt đàn ông.”
- Hừ. – Hà Na bị nước tạt vào đầu, thân mình không khỏi co rúm lại một
chút.
Trịnh Duyệt Nhan nghiêng mình liếc mắt một cái: “Hà Na, mày tới quán
bar này cũng một thời gian rồi, đừng bảo tao là hai người các người vẫn là
mối quan hệ nam nữ trong sáng nhé?”
- Vậy thì sao nào? – Hà Na hỏi lại.
- Không thể nào, không phù hợp với phong cách của mày. Vậy chứng
minh, mày cũng chẳng phải nữ nhân có sức quyến rũ gì, mà hắn, lại càng
không phải nam nhân. – Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu nói.
- Chị mày thích chơi kích thích cấp độ cao đấy! Nam nhân tốt hay nữ
nhân tốt cũng giống nhau, bắt đầu đều không dễ dàng như vậy, anh ta sớm
hay muộn sẽ một ngày hiểu ra, cam tâm tình nguyện quỳ dưới gót giày cao
gót của tao thôi!
- Ừ hứ.