- Ừm hừm, chỉ trước mặt chị thôi. – Trịnh Duyệt Nhan nhắm mắt lại, nỉ
non nói.
Trầm Hàn Sanh vỗ về hai má trơn bóng của nàng: “Đi tắm rửa một cái
không?”
- Không cần, em muốn lưu lại trên người hương vị của chị. – Trịnh
Duyệt Nhan nhẹ nhàng thổi khí ở hai bên tai nàng, thanh âm vô cùng ái
muội, gợi cảm.
- Em lại bắt đầu quyến rũ người ta à? – Trầm Hàn Sanh ngẩng đầu lên,
hơi thở có chút hỗn loạn.
Trịnh Duyệt Nhan cười khanh khách: “Chỉ là quyến rũ thôi, không có ý
khác, em mệt mỏi, ưm.” Đưa hai tay đến bàn điều khiển rèm cửa gần
giường ngủ, tấm màn lập tức mở ra, ánh nắng mặt trời tức thì tràn vào, cả
phòng sáng ngời. Trầm Hàn Sanh liền híp mắt, nháy mắt lui vào ổ chăn,
miệng Trịnh Duyệt Nhan phát ra một tiếng cười thanh thúy, vươn tay vỗ vỗ
nàng: “Rời giường!”
Ra khỏi đại sảnh siêu lộng lẫy của Tử Duyệt, Trịnh Duyệt Nhan nghiêng
đầu hỏi Trầm Hàn Sanh: “Chị thật sự muốn về nhà mình? Chị cũng có thể ở
đây mà, đêm em về đây với chị, sáng mai chị trực tiếp từ đây đi bệnh viện
cũng được.
- Không được, đêm nay em bồi người nhà thật tốt đi.
- Vậy em đưa chị về nhà trước.
Trầm Hàn Sanh lắc lắc đầu: “Tôi ngồi taxi được rồi.”
- Vậy... - Trịnh Duyệt Nhan xoay người lại, con ngươi ôn nhu: “Chị sẽ
nhớ em chứ?”