ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 460

Tào Vân Tuấn cúi đầu nhìn nàng, bên môi hiện lên nụ cười, giọng điệu

vô cùng chân thật đáng tin: “Cô ấy rất đẹp, hai người cũng không có cách
nào so sánh với cô ấy, cơ mà...” – Hắn chuyển hướng chủ đề: “Chuyện
giường gối cô ấy không hề có tình thú, điểm ấy, vạn vạn lần kém với hai
người.” Nói xong, hắn xoay người một cái, dễ dàng đem nàng đặt dưới
thân, môi kề sát vào tai nàng, cười nhẹ nói: “Cho nên, nếu về sau em muốn
gặp tôi, thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể gặp nhau một hai lần.”

Ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất, vương đầy phòng,

Trịnh Duyệt Nhan tỉnh lại từ giấc ngủ dài, cảm thấy ánh nắng mặt trời đâm
vào mắt không mở ra nổi, đóng lại, sau đó lại một lần nữa mở ra, thế rồi
mới ý thức được mình đang ở trong phòng của Tử Duyệt.

Ai dám mở rèm ra khi nàng đang ngủ? Nàng ôm đầu, từ giường ngồi

dậy, trên mặt phủ một tầng tức giận mỏng, vừa nghiêng đầu đã thấy Hà Na
ngồi ở trên ghế, thấy nàng ngồi dậy, nhẹ giọng mở miệng nói: “Dậy rồi?
Tao cũng ăn sáng rồi, nếu mày con ngủ tiếp, chắc tao sẽ gọi bọn họ đưa
cơm trưa lên luôn.”

Trịnh Duyệt Nhan hơi ngạc nhiên, thế rồi mới nhớ lại chuyện tối qua,

sắc mặt nàng vẫn còn buồn ngủ, một tay xốc chăn lên, thầm oán nói: “Tao
đang ngủ, mày mở rèm làm gì, thật là!”

- À, tao muốn mở ra, tao thích ánh mặt trời. – Thần sắc Hà Na bình tĩnh,

giơ giơ lên vật gì đó trong tay: “Cơ mà thứ này không thích hợp dể xem
dưới ánh mặt trời.”

Trịnh Duyệt Nhan nhìn quyển nhật ký màu xanh trong tay nàng, sắc mặt

như gặp phải quỷ, lập tức thay đổi, chậm chạp nói: “Hà Na, mày...”

- Thật có lỗi, cái này hôm qua tao phát hiện dưới gối của mày. – Hà Na

trong miệng nói lời áy náy, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh nhạt, nghe
không ra một chút hối hận nào: “Tao hơi tò mò nhưng chỉ xem một chút thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.