ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 490

Hàn Sanh hơi run một chút, sau đó tôi thấy mí mắt cậu ấy chợt đỏ, giống

như sợ tôi nhìn thấy, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

“Cám ơn.” – Giọng cậu ấy rất nhỏ, mang chút nghẹn ngào, tôi nghe

được tình cảm bao hàm trong đó.

Rất vui vẻ, cả ngày đều rất vui vẻ, mãi cho đến buổi tối tôi tặng quà cho

cậu ấy.

Từ giờ tự học buổi tối cho đến khi tắt đèn đi ngủ chỉ có một khoản thời

gian ngắn ngủi, tôi hẹn Hàn Sanh ra sân thể dục, tặng quà sinh nhật cho cậu
ấy. Bên ngoài rất lạnh, gió rất lớn, nhưng tâm của tôi lại ấm áp, trong đầu
toàn nghĩ Hàn Sanh sẽ vui vẻ, ai biết sau khi cậu ấy lấy ra chiếc áo lông
màu xanh mới, nhìn một chút, lập tức nói: “Tòng Y, quà này tớ không thể
nhận.”

“Tại sao?” – Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, giống như bị dội một gáo nước

lạnh.

Thấy cậu ấy đem áo trả lại cho tôi, tôi rất sốt ruột: “Đây là quà sinh nhật

của tớ, cậu không cần để ý giá trị của nó, chỉ cần để ý tâm ý của tớ mà thôi!
Chúng ta là bạn tốt, giữa chúng ta không nên so đo nhiều như vậy!”

“Không, chúng ta không phải bạn, cậu chỉ đồng cảm với tớ thôi.” – Hàn

Sanh bỗng xoay mặt qua một bên, lạnh giọng nói: “Tớ biết cậu đối với tớ
rất tốt, bởi vì tớ, mỗi ngày cậu đều cùng tớ đến căn tin ăn cơm, mua đồ ăn
ngon nhất, sau đó cố ý nói ăn không hết, hoặc là mùi vị không ngon, bắt tớ
phải ăn. Bởi vì tớ luôn mặc áo bông cũ, nên cậu nhân dịp sinh nhật tớ, mua
áo lông tặng tớ. Tòng Y, tớ không thích cảm giác như vậy, sau này... Sau
này không cần như vậy, nếu không chúng ta cứ ở chung như lúc cậu mới
đến trường đi.”

Cậu ấy nói chúng tôi không phải bạn, cậu ấy nói tôi chỉ đồng cảm với

cậu ấy thôi, cậu ấy nói chúng tôi nên cứ ở chung như lúc tôi mới đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.