ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 492

tôi biết, cậu ấy đã trở lại, tôi lại bắt đầu thấp thỏm, đêm nay có thể cậu ấy sẽ
không sang đây ngủ với tôi, tôi thậm chí còn hạ quyết tâm, nếu cậu ấy
không sang, tôi vĩnh viễn sẽ không để ý đến cậu ấy nữa.

Nhưng khi đèn ký túc xá tắt, cậu ấy vẫn không đến, tôi không biết dùng

từ nào để hình dung thất vọng và khổ sở khi đó, ôm chặt chăn, nước mắt
không ngừng rơi xuống.

Sau đó, tôi chợt nghe trong bóng tối có một âm thanh rất nhỏ, Hàn Sanh

đi đến giường của tôi, cơ mà không phải giống như trước kia, mỗi đứa nằm
một đầu, mà trực tiếp đi đến bên tôi, tiến vào trong chăn, ngủ bên cạnh tôi.

Tôi không muốn để ý tới cậu ấy, nhưng thân thể lại động, không tự chủ

được lui người chừa chỗ cho cậu ấy ngủ, cậu ấy nghiêng mình, tay đụng
vào mặt tôi, tôi nghĩ, trên tay cậu ấy nhất định dính đầy nước mắt của tôi,
sau đó, tôi chợt nghe một giọng nói rất khẽ rất khẽ như đang khẩn cầu:
“Tòng Y, đừng khóc, đừng khóc...”

Không nghe thấy câu đó cũng không sao, nhưng vừa nghe tôi lại thấy

lòng tràn đầy uất ức, nước mắt chảy ra càng nhanh hơn, tôi cũng không biết
vì sao lại như vậy, tôi chưa từng khóc trước mặt ai, tôi nghĩ tôi lúc ấy nhất
định làm cho Hàn Sanh tay chân luống cuống, cậu ấy hạ giọng, không
ngừng giải thích bên tai tôi, còn nói cho tôi biết: “Tòng Y, Tòng Y, tớ đem
cái áo cậu chọn về rồi, đặt ở trên giường tớ.”

Nhưng tôi vẫn khóc, tôi chưa bao giờ để tâm người khác như vậy, thế

mà tôi lại đối với cậu ấy như vậy.

Hàn Sanh từ bên gối của tôi rút ra khăn tay, không ngừng giúp tôi lau

nước mắt trên mặt, nhưng vừa khô, nước mắt mới lại chảy ra, cậu ấy thật sự
không còn cách nào, đưa tay ôm tôi vào lòng, một lần lại một lần nhẹ nhàng
dỗ dành tôi: “Ngoan, đừng khóc, đều là tớ không tốt, tớ không bao giờ như
vậy nữa... Tớ không bao giờ như vậy nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.