ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 497

Tôi vừa nói vừa nhảy, quấn quít lấy cậu ấy, dông dài nói không yên, cậu

ấy lại vô cùng im lặng, vừa thay tôi trải giường chiếu, vừa nghe tôi nói,
thỉnh thoảng lại quay đầu đưa mắt nhìn tôi một cái, cho tôi một nụ cười
nhợt nhạt, trong nháy mắt, tôi như được ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi,
đắm chìm trong một loại hạnh phúc không thể tả.

“Tòng Y, tớ có cái này cho cậu.” – Cậu ấy bày xong giường của chúng

tôi, xếp chăn ngăn nắp, từ túi lấy ra một quyển vở ghi chép mới tinh, trân
trọng đưa cho tôi.

“Ò, đây là cái gì?” – Tôi rất ngạc nhiên.

“Nửa đâu là ghi chép môn hóa, bình thường thầy giảng, tất cả tớ đều ghi

lại, nhưng có vẻ vụn vặt quá nên nghỉ đông tớ sắp xếp tổng kết nội dung
quan trọng lại, tổng kết bài tập liên quan đến phương trình. Phần sau là một
số bài hình học cậu hay sai, có hóa, có số nữa, tớ đã phân tích rất cặn kẽ,
phía sau có bài tập, tớ thêm vào những dạng mới để cậu làm. Chắc sẽ có ích
cho cậu.”

Khi cậu ấy nói, tôi đã muốn khẩn cấp mở quyển vở ra, bên trong quyển

vở và con người cậu ấy có chút khác biệt, đúng là lối chữ xinh đẹp ngay
ngắn khéo léo, vô cùng bắt mắt dễ nhìn. Tôi thật sự nghi ngờ có phải chăng
mười ngày nghỉ đông cậu ấy đều dành toàn bộ để viết quyển vở này, cậu ấy
biết hai môn này là hai môn tôi kém nhất.

Tôi vừa kinh ngạc vừa cảm động, ngơ ngác nhìn cậu ấy: “Hàn Sanh...”

“Đây là... Quà sinh nhật tớ tặng cậu.” – Không biết là do ngượng ngùng

hay còn vì nguyên nhân nào khác, ánh mắt cậu ấy vẫn không nhìn vào tôi,
khẽ nói: “Tớ không biết nên tặng gì cho cậu, hơn nữa... Hơn nữa tớ cũng
không có...”

Tôi không đợi cậu ấy nói xong chữ kia, ôm cậu ấy lần nữa, nói không

ngớt: “Hàn Sanh, đây là món quà tuyệt nhất, thật đấy! Tớ lớn già đầu rồi mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.