ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 499

“Sau này vẫn còn cơ hội mà, không phải sao?” – Hàn Sanh lôi kéo tay

tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt tràn ngập nụ cười: “Cho nên, học kỳ này chúng ta
phải cùng nhau cố gắng, tớ tin tưởng cậu có thể thi vào một trường đại học
giỏi, cậu cũng tin tưởng chính mình, được không?”

“Được.”

Tôi trả lời thật kiên định, bởi vì giờ này khắc này, Hàn Sanh lại gieo hi

vọng vào lòng tôi, tôi không cần lo lắng khi kết thúc học kỳ sau, chúng tôi
sẽ chia xa.

Học kỳ này, nhất định sẽ rất bận rộn, cơ mà tôi lại đột nhiên không lo

lắng chút nào.

Ngày 12 tháng 3.

Trừ buổi tối cãi nhau hôm ấy, đây là lần thứ hai Hàn Sanh ngủ song song

trên giường với tôi.

Tình trạng đêm này hoàn toàn khác với đêm đó, đêm đó là bắt buộc, cậu

ấy muốn xin lỗi tôi, đêm nay tôi ăn vạ, cố ý bắt cậu ấy sang đây ngủ. Nhưng
mà cậu ấy vẫn nghe theo sang đây, tôi lại khẩn trương kỳ lạ, thân thể cố
gắng không đụng cậu ấy, nhưng nội tâm tôi vẫn có một khát vọng nho nhỏ,
khát vọng này rất kỳ quái, chính tôi cũng không biết vì sao, tôi chỉ muốn
được Hàn Sanh ôm, tôi muốn cậu ấy ôm tôi giống lần trước.

Tôi nghĩ mình rất ỷ lại vào cậu ấy, ở trước mặt cậu ấy, tôi cứ như đứa

con nít.

Trong ký túc xá rất im lặng, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hô

hấp của người khác, Hàn Sanh bên cạnh không truyền đến một động tĩnh
nào, tôi có chút chán chường, cậu ấy có phải đã ngủ rồi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.