Học kỳ một năm cuối cùng của cấp ba, tất cả mọi người đều khẩn trương
chưa từng có, bầu không khí trong lớp rõ ràng áp lực hơn rất nhiều. Đối với
tôi mà nói, áp lực đương nhiên vẫn phải có, nhưng cuộc sống như vậy, thế
mà tôi lại càng ngày càng thích thú. Giống như mọi thứ đều khác biệt, bởi
vì có Hàn Sanh.
Ban ngày tinh thần dạt dào, buổi tối lại như tra tấn, hoặc cũng có thể là
vui sướng hơn nhiều so với ban ngày, tất cả là do tôi sinh ra cảm giác khác
thường với cậu ấy, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Mỗi buổi tối tôi được cậu ấy ôm, tôi đều phải mất rất lâu mới có thể thật
sự ngủ được, chỉ cần cậu ấy hơi gần lại tôi một chút, cơ thể tôi như mẫn
cảm, run rẩy phản úng, nhưng tôi thích, không chỉ có thích, thời gian trôi
qua, tôi muốn càng ngày càng nhiều.
Không biết bao nhiêu lần, trong bóng đêm, khi chúng tôi nghe thấy tiếng
hô hấp của nhau, tôi khát vọng muốn chạm đến môi cậu ấy, tôi khát vọng
đôi tay cậu ấy ôm tôi có thể di chuyển.
Lúc ban đầu khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi bị chính mình làm hoảng
sợ, ban ngày nhớ đến, xấu hổ gần chết, quả thật không dám tiếp xúc với ánh
mắt trong suốt của Hàn Sanh, nhưng sau đó vẫn như thế. Tôi mơ hồ cảm
thấy như vậy là không đúng, tôi muốn tách ra với Hàn Sanh, nhưng sâu
trong lòng tôi, vạn vạn lần không muốn.
Ca Đức nói, chàng trai nào không chung tình, cô gái nào không hoài
xuân? Nhưng chẳng lẽ đối tượng tôi hoài xuân lại là Hàn Sanh sao?
Ngày 29 tháng 4.
Tôi mơ một giấc mộng, giấc mộng về Hàn Sanh, là một giấc mộng nóng
mặt tim dập dồn đập, một giấc mơ phải nói là quá xấu hổ. Khi tỉnh lại, tôi
rõ ràng cảm giác được trên mũi mình có cái gì đó, ấm áp, mềm mại, đó là
môi Hàn Sanh, môi Hàn Sanh dán trên mũi tôi.