Mẹ thậm chí cũng nhìn ra tôi có chút không thích hợp, vài lần nghi hoặc
hỏi tôi, đều bị tôi thông minh qua loa tắc trách rồi lướt qua.
Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng có ngày lộ ra, mẹ sẽ
phát hiện ra tôi đang yêu.
Sanh ngốc, cậu làm cho tớ mê muội, tớ sắp không che dấu được nữa,
làm sao bây giờ?
Ngày nghỉ à ngày nghỉ, chấm dứt nhanh đi!
Ngày 16 tháng 2.
Tiểu biệt thắng tân hôn, chắc là kiểu vậy á.
* Tiểu biệt thắng tân hôn: Chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm
xúc mạnh hơn cả cảm xúc trong ngày tân hôn.
Tôi không nói trước cho Hàn Sanh biết tôi đã trở về, tôi muốn cho cậu
ấy kinh hỉ.
Lúc Hàn Sanh mở cửa ra, miệng há thật to, thậm chí không thể tin được
còn dụi dụi mắt, cái dáng điệu ngốc nghếch kia khiến tôi cười lăn lộn.
Bên ngoài rất lạnh, nhưng trong phòng lại rất nóng, trái tim như bị lửa
thiêu đốt. Vừa đóng cửa lại, chúng tôi liền gấp gáp ôm lấy đối phương, kịch
liệt hôn môi, dán chặt dây dưa không ngừng nghỉ, lại vẫn thấy thiếu, thế nào
cũng không đủ. Cuối cùng, chúng tôi lăn đến bên giường, bắt đầu không
ngừng triền miên. Chúng tôi điên cuồng tiêu hao thể lực, khiến thân thể nói
lên hết những nhung nhớ đau khổ của những ngày qua, cùng nhau vui
sướng kích động trong căn phòng nhỏ màu quả quýt, mãi đến khi mồ hôi
làm tóc dán vào trán, mãi cho đến khi cả hai đều cạn kiệt sức lực.
Tôi tự nhiên lại khóc, chúng tôi giống như buổi tối hôm đó vậy.