ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 573

Treo điện thoại, đã đi đến dưới lầu, Trầm Hàn Sanh vừa tiến vào cửa

lớn, đóng dù lại.

Ra khỏi cửa thang máy, Trầm Hàn Sanh không khỏi đầu óc choáng

váng.

Cảnh tượng trước mắt là gì đây!

Một cô gái cả người ướt đẫm, dựa vào cửa phòng nhà nàng, mái tóc đen

dài dán trên mặt, bàn tay cô hình như đang cầm cái gì đó, vẫn đặt trong áo
khoát, tay kia ôm chặt cánh tay, hình như không thắng được cái lạnh, cả
người co rúm lại run rẩy, cô nghe được âm thanh, chậm rãi ngẩng đầu lên,
Trầm Hàn Sanh nhịn không được sợ hãi kêu lên: “Tòng Y, đúng là cậu!
Cậu... Cậu làm sao vậy?”

Nàng không thể tin được nhìn cô, cô thoạt nhìn suy yếu như vậy, ánh

mắt cô... Bi thương sợ hãi như vậy, quả thật giống như chú nai nhỏ, cầu xin
vị thợ săn đang quyết định sống chết của mình, khuôn mặt xinh đẹp mịn
màng của cô giờ phút này tái nhợt như bệnh nhân.

Trái tim Trầm Hàn Sanh như bị cắt một dao, nháy mắt trở nên đau đớn,

oán hận, tránh né, không gặp gỡ gì đó tất cả đều bị vứt lên chín tầng mây,
trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tòng Y xảy ra chuyện gì? Nàng không kịp
hỏi nhiều, môi bất giác mím thành một đường, bằng tốc độ nhanh nhất mở
cửa phòng, kéo cô vào nhà.

Cửa “rầm” một cái đóng lại, Trầm Hàn Sanh buông đồ đạc xuống, vội

vàng trở về phòng ngủ của mình, lại rất nhanh đi ra, đưa cho cô một bộ
quần áo sạch sẽ: “Cậu đi tắm rửa một cái trước đã.”

Diệp Tòng Y vẫn đứng đó, không nhúc nhích, ánh mắt gắt gao nhìn chậu

hoa hồng tươi đẹp ướt át màu đỏ trên bàn trà, đó là hoa Trịnh Duyệt Nhan
thích nhất, ở phòng khách trong biệt thự nhà Trịnh Thái cũng có một chậu
như vậy, quả thật giống nhau như đúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.