Nàng bất lực như thế, ngay cả dũng khí tiến lên đưa tay ôm cô cũng
không có, ngay cả dũng khí hỏi cô một câu cũng không có.
Trầm Hàn Sanh đem mặt vùi vào gối đầu, cắn răng, bắt đầu khóc không
thành tiếng.
Phương đông dần dần sáng lên, ánh sáng mỏng manh xuyên vào cửa sổ.
Hai tay Trầm Hàn Sanh chà xát khuôn mặt chết lặng, lấy quần áo mặc
vào, khi tay cầm đến nắm cửa, trong mắt nàng xuất hiện tia do dự, ngây ra
một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở cửa ra.
Ánh sáng trong phòng khách tối hơn, nhưng có thể nhìn thấy được bóng
dáng nhu mĩ đang ngồi ôm gối trên sô pha, ngơ ngác xuất thần nhìn phòng
ngủ bên này.
Thì ra một đêm không ngủ, không chỉ có một người mà thôi, đúng vậy,
làm sao có thể ngủ được? Trầm Hàn Sanh khép hờ đôi mắt lại, rồi nhanh
chóng mở ra, sau đó giống như không có việc gì, đi qua, đưa tay mở đèn,
toàn bộ phòng lập tức trở nên sáng rực.
Diệp Tòng Y bỗng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Chào buổi
sáng.”
- Thức dậy sớm vậy? – Chính Trầm Hàn Sanh còn cảm thấy thanh âm
của mình thật giả tạo, nàng vừa xoay người về hướng toilet, vừa nói: “Đi
rửa mặt đi, tớ lấy cho cậu bàn chảy đánh răng và khăn mặt mới.”
Như là phải lẩn tránh cái gì đó, động tác của Trầm Hàn Sanh còn nhanh
gấp đôi bình thường, Diệp Tòng Y vào toilet trước, nàng vào phòng bếp.
Khăn mặt và bàn chải đánh răng mới đã được đặt ở đó, nhưng Diệp
Tòng Y xoay chuyển ánh mắt, bị thứ khác hấp dẫn lực chú ý.