ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 73

chuyện cổ tích của hai người họ.

Trong ý loạn tình mê, nàng nghe được thanh âm giễu cợt của cô: "Sao

lúc này lại đột nhiên lớn gan thế?"

- Lúc này không có người quản chúng ta. — Thanh âm nàng mơ mơ hồ

hồ, tìm hai phiến môi đỏ rực, nhẹ nhàng ấn xuống: "Và, cậu cho tớ can
đảm."

Cô rất hài lòng với câu trả lời cuối cùng, chậm rãi nhắm hai mắt lại,

hàng lông mi dài nhẹ nhàng như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, ôm lấy cổ
nàng, chủ động hôn lên.

Âm thanh ồn ào náo động của thế trần dần đi xa, đất trời cứ yên lặng

như vậy, thời gian cũng ngưng đọng, điều duy nhất có thể cảm nhận được,
chỉ có ngọt ngào, cỗ ngọt ngào vô cùng vô tận, làm cho người ta sẵn sàng
vĩnh viễn sa vào cái ngọt ngào ấy.

Trầm Hàn Sanh bên môi không khỏi hiện lên một tia cười ngọt ngào,

nhưng mà, khi dần dần đến hồi kết thúc những kỉ niệm, ánh mắt cũng mang
một khoảng cách, gương mặt mình in rõ ràng trong gương, gương mặt lạnh
như băng đó, đang từ từ đưa nàng trở về với thực tế rét buốt.

Nàng nhất thời có chút sửng sốt, đối diện mình cũng là một cô gái tương

tự, nhưng kẻ bên môi nở nụ cười hạnh phúc kia giờ phút này thoạt nhìn thật
mỉa mai, lòng của nàng như bị ai đó hung hăng đâm một dao, đau đớn qua
đi, một cỗ phẫn nộ mãnh liệt hoành hành thổi quét toàn bộ thể xác và tinh
thần, nàng đột nhiên thuận tay cầm lấy chiếc ly thủy tinh bên cạnh, thô bạo
ném vào gương mặt của mình, rồi "xoảng" lên một tiếng, chiếc ly rơi xuống
vỡ nát, tấm gương cũng nứt ra, gương mặt nàng cũng trở nên mờ nhạt.

Hai tay Trầm Hàn Sanh lại nắm lấy bồn rửa mặt, nhẹ nhàng thở hổn hển,

lúc này nàng như một con thú bị thương. Thời gian lẳng lặng trôi qua, sắc
mặt ửng hồng của nàng dần dần lại hồi phục cái tái nhợt ban đầu, một hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.