- Hàn Sanh, em suy nghĩ lại thật kỹ nhé! Em phải cung cấp cho cảnh sát
chút đầu mối, nếu không sao họ biết phải đi chỗ nào tìm ra người kia! –
Trầm Xảo Trinh càng nói càng kích động, tìm không được người kia thì có
nghĩa là Trầm Hàn Sanh có thể lại một lần nữa gặp chuyện không may,
nàng thế nào cũng không thể an tâm.
- Chị, em thật sự nghĩ không ra bản thân đắc tội với ai, em đều nói thật
với cảnh sát rồi, chị đừng lặp đi lặp lại hỏi em nữa, em mệt chết mất. –
Trầm Hàn Sanh hữu khí vô lực nói.
Trầm Xảo Trinh nhìn gương mặt không có chút huyết sắc nào của nàng,
ngây ra một chút, thỏa hiệp nói: “Được rồi, chuyện quan trọng nhất trước
mắt là em dưỡng thương thật tốt, những thứ khác có thể để qua một bên, em
từ từ nhớ lại là được rồi.”
- Chị, em muốn mượn điện thoại của chị dùng một chút. – Trầm Hàn
Sanh nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ nói.
- Gọi cho Tòng Y?
- Vâng.
Sắc mặt Trầm Xảo Trinh thoáng cái trầm xuống: “Về Tòng Y, em không
có gì muốn nói với chị sao? Ví dụ như chuyện em ấymất trí nhớ, hai người
gặp lại? Ví dụ như em ấy kết hôn, còn có con?”
Trầm Hàn Sanh cả kinh, lập tức rũ mí mắt xuống: “Chị, chị đều biết
rồi?”
- Chị và em ấy lâu như vậy không gặp, emcho là chị sẽ không quan tâm
một chút tình trạng gần đây của em ấy sao? – Trầm Xảo Trinh dừng một
chút, nói: "Hàn Sanh, qua nhiều năm như vậy, em có thể gặp lại Tòng Y lần
nữa, chị hi vọng hai đứa vẫn vui vẻ, dù sao cũng từng là bạn thân như vậy. –