Ngón tay Trịnh Duyệt Nhan nhẹ gõ tiết tấu lên tay vịn ghế da rộng lớn,
trầm ngâm một lúc lâu, giơ mí mắt lên: “Những thứ này mặc dù có chút
phiền phức, nhưng cũng không phải quá khó giải quyết, cơ mà, chị cho tôi
một ít thời gian, lần này, chị cứ ở nhà đợi tin tốt, được không?”
- Ừ. – Trầm Hàn Sanh nhìn ảnh chụp và CD trên bàn, lòng nhói nhói đau
nhức: “Vậy những thứ này... Những thứ này...”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, trong lòng nổi lên
cảm giác đau đớn như có như không không tự chủ được tăng dần, giọng nói
lại vẫn hời hợt: “Những thứ này chị lấy về, chị cứ làm theo tôi nói là được,
tôi không cần xem. Mấy thứ thế này, người khác xem cũng vậy, chính chị
xem cũng vậy, đối với chị mà nói đều vô cùng tàn khốc.”
- Duyệt Nhan, cám ơn em... Tôi đi trước. – Ghen tuông mãnh liệt xông
thẳng viền mắt, Trầm Hàn Sanh vội vàng cúi đầu, luống cuống tay chân cất
đồ đạc vào trong túi, vội vã xoay người. Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng lưng
chật vật của nàng rời đi, bỗng nhiên kêu lên: “Hàn Sanh...”
Trầm Hàn Sanh dừng bước lại, đợi lúc lâu, mới nghe được phía sau
truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: “Hàn Sanh, kỳ thực chị không cần
đồng ý làm cho tôi cái gì, tôi cũng sẽ giúp chị lo liệu. Thứ nhất, dù sao chị
ấy cũng là biểu tỷ tôi. Thứ hai, chị ấy cũng là nữ nhân như tôi.”
- Duyệt Nhan, chuyện này với tôi mà nói lại càng quan trọng hơn, tôi
đồng ý với em rồi, tuyệt đối không nuốt lời, cũng sẽ không hối hận.
- Chị cũng không hỏi tôi muốn chị làm gì sao?
Nàng hơi thẳng lưng lên: “Tôi không cần hỏi, lần này, tôi sẽ không thất
hứa.”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng dáng thon gầy đơn bạc của nàng, giật mình
một hồi, sau đó thản nhiên nói: “Được, chị đi đi, tôi sẽ điện thoại cho chị.”