- Tiểu Phương, nếu như anh yêu một người, anh mong muốn người kia
toàn tâm toàn ý yêu anh không? Mong muốn người kia đặt anh ở vị trí đầu
chứ?
Tiểu Phương ngẩn ra: “Đó là đương nhiên!”
- Cho nên, tôi không phải là oan ức, chỉ thất vọng thôi. – Trầm Hàn Sanh
thản nhiên nói: “Có thể bởi vì tôi từ nhỏ bị người ta tổn thương cũng không
thấy sao, cho nên tình yêu đối với tôi mà nói là lỗi lầm, mà tôi lại yêu ai thì
xem họ còn quan trọng hơn tính mạng mình. Thế nhưng Tòng Y thì khác,
cậu ấy sở hữu nhiều thứ hơn tôi, cho nên, lúc phải lựa chọn, tôi lại là
người... Là người bị buông bỏ.”
- Buông bỏ? – Tiểu Phương không giải thích được: “Em đang nói việc
Tòng Y mất trí nhớ?”
- Tôi chỉ mong muốn cậu ấy yêu tôi, có thể yêu ích kỉ một chút, Duyệt
Nhan khi đó sở dĩ có thể đả động tôi, cũng là bởi vì em ấy yêu đủ ích kỉ.
Quên đi, không nói những điều này nữa.
Tiểu Phương trầm mặc một lát, nói: “Nếu như Tòng Y dám cùng Tào
Vân Tuấn tranh quyền nuôi nấng Tuyết nhi, thì vụ ly hôn tất nhiên sẽ là
trường kỳ kháng chiến.”
Trầm Hàn Sanh rót cho mình ly rượu, khẽ nói: “Nhanh, rất nhanh sẽ ly
hôn, cậu ấy cũng sẽ được như ý nguyện.”
- Ai, Hàn Sanh, em mới khỏe đã bao lâu đâu, đừng uống rượu chứ. –
Tiểu Phương đứng lên đoạt chén của nàng, lại cảm thấy nghi hoặc: “Rất
nhanh? Làm sao em biết? Sao đột nhiên em nắm chắc như vậy?”
- Thì biết là biết.
- Sao em...