ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 899

Thần sắc Trầm Hàn Sanh có chút mờ mịt, vô thức lặp lại một câu: “Tôi

băn khoăn?”

- Đúng vậy, chị băn khoan, ngày chị tìm em xin giúp đỡ, nhìn vào ánh

mắt chị, em biết chị băn khoăn. Thật ra cho dù em không yêu cầu chị,
không kéo chị cùng em tới nơi này, chị cũng sẽ một mình thoát ra, thoát
khỏi bên cạnh Tòng Y. - Nét mặt Trịnh Duyệt Nhan mang theo một tia
thương hại, thanh âm ôn nhu hiếm thấy: “Hàn Sanh, chị nhẫn nại chịu đựng
nhiều lắm, chị phải rời khỏi Tòng Y một thời gian, chị cần không gian hít
thở, mà chỗ này lại vừa thích hợp.”

Trầm Hàn Sanh nhìn cặp mắt như hiểu rõ hết thảy kia, yết hầu đột nhiên

tắt nghẽn.

- Hàn Sanh, em nhớ kỹ cảnh tượng lần đầu tiên gặp chị, lạnh lùng, u

buồn, trầm mặc, ít nói, nhưng ở bên cạnh chị lại có cảm giác kỳ lạ, lòng vốn
xốc nổi sẽ trở nên yên bình, em có thể cảm nhận qua bề ngoài chị bình tĩnh,
ý chí kiên định còn nội tâm tình cảm phong phú. Em thích chị khi đó, tuy
rằng cũng rất thống khổ, nhưng chị ít nhất còn có lòng tin chống đỡ tinh
thần chị. Nhưng ngày chị đi vào phòng làm việc của em, thần sắc thương
tâm và tuyệt vọng em chưa từng thấy qua, lòng tin của chị gần như hoàn
toàn sụp đổ."

Trầm Hàn Sanh đột nhiên nói: “Tôi không phải vì hình và CD...”

- Em biết.

- Khi cậu ấy chuẩn bị thỏa hiệp với Tào Vân Tuấn, tôi thật sự... - Con

mắt Trầm Hàn Sanh ửng hồng: “Trước đây cậu ấy không biết quá khứ của
tôi và cậu ấy, rồi cậu ấy cũng biết, thế nhưng tất cả đều khiến tôi thêm nản
lòng mất ý chí.”

- Hàn Sanh, em lo lắng cho chị, đây mới là nguyên nhân em muốn chị đi

theo đến nơi này, em lo lắng cho chị còn hơn lo cho Tòng Y, cái này nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.