Nàng nỗ lực lấy quà sinh nhật ra để xao lãng Tào Ấu Tuyết, cũng không
thành công, Tào Ấu Tuyết xoay xoay ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn viết
đầy thất vọng: “Vậy vì sao bố không gọi điện thoại cho con?”
Trịnh Duyệt Nhan kinh ngạc, nói không ra lời.
Tào Ấu Tuyết dáng vẻ uất ức: “Dì nhỏ, khi nào mẹ con trở về?”
Vừa nói đến Diệp Tòng Y, Trịnh Duyệt Nhan nghĩ dễ dàng hơn chút,
nhẹ vỗ về đầu cô bé, ôn nhu dụ dỗ nói: “Mẹ tạm thời sẽ không trở về, cơ
mà, mẹ nói chỉ cần Tuyết nhi ngoan ngoãn, mấy ngày nữa mẹ sẽ gọi điện
thoại đến, hơn nữa đến lúc đó dì nhỏ có thể dắt Tuyết nhi đi thăm mẹ luôn.”
- Con nhớ mẹ. – Cái miệng nhỏ nhắn của Tào Ấu Tuyết mếu máo, òa
một tiếng khóc lên: “Hu hu... Con nhớ bố mẹ, giờ con muốn gặp bố mẹ.”
Trịnh Duyệt Nhan liên tục trấn an, cũng không làm nên chuyện gì, bất
giác cảm thấy đau đầu, A Lan vội vàng ngồi xổm xuống, làm ra vẻ kinh
ngạc nói: “Tuyết nhi, con nghe xem, có phải Bánh Bao đang gọi bên ngoài
không?”
Tào Ấu Tuyết dần dần khóc thút thít, tiếng khóc từ từ nhỏ đi, A Lan nói:
“Có phải nó đói bụng không? Con đã hứa với bà dì là phải chăm sóc nó thật
tốt mà, chúng ta đi cho nó ăn cái gì được không?”
Mắt Tào Ấu Tuyết hồng hồng, không lên tiếng, lại không tự chủ được
nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, A Lan nhân cơ hội nhận lấy cô bé từ trong
lòng Trịnh Duyệt Nhan, sau đó nắm tay cô bé đi ra.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ tan biến trong
tầm mắt, thở ra một hơi dài, may mắn không gì sánh được khi mời A Lan
đến, còn có mua chú chó Bánh Bao kia, nếu không ứng phó với Tào Ấu
Tuyết, sẽ hao sức bội lần.