ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 953

“Tòng Y, cậu thật sự không nhớ gì sao? Mình và Mạnh Xuân, còn có bọn
tiểu Mẫn nói nhiều chuyện với cậu như vậy, thật sự một chút cậu cũng
không nhớ ra sao?”

Diệp Tòng Y ngậm chặt môi, như không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt

chân thành tha thiết lại lo lắng của nàng, ánh mắt lướt qua nàng, hờ hững
nhìn phía trước.

- Tòng Y, những năm gần đây, mình thật sự rất nhớ cậu, bạn bè tốt nhất

thời đại học của mình chỉ có mình cậu.

Thần sắc Thịnh Phương ảm đạm, qua hồi lâu, đứng lên, đẩy cô tiếp tục

đi về phía trước, trong miệng ôn nhu an ủi cô: “Không sao, cậu sẽ nhớ lại,
thanh xuân là thời gian tươi đẹp nhất, sao có thể cắt bỏ khỏi trí nhớ... Từ từ,
bọn mình đều có kiên trì và lòng tin, Hàn Sanh đang ở cạnh cậu, bạn học
đều đến giúp cậu, mình cũng sẽ thường xuyên đến, cậu sẽ nhớ lại. Tòng Y,
nói thật, gặp lại cậu khiến mình vô cùng tự trách, mình hối hận vì trước kia
đã từ bỏ việc tìm kiếm cậu, Tòng Y, mình không xứng là bạn cậu.”

Biểu cảm Diệp Tòng Y mờ mịt, chậm rãi vươn tay. Một nửa phiến lá cây

úa vàng lượn vài vòng trên không trung, sau đó như cánh bướm, nhẹ bỗng
rơi vào tay cô, ánh mắt cô dừng trên phiến lá, bỗng nhiên nói: “Học kỳ một
năm nhất đại học, cũng là trời thu, một buổi tối nọ sau khi nói chuyện điện
thoại với cậu ấy xong, sau đó còn rất nhớ rất nhớ cậu ấy, mình không nghe
cậu khuyên, đạp xe đạp qua Viện Y học tìm cậu ấy.”

Thân thể Thịnh Phương chấn động, ngừng lại lần thứ hai, nàng mở to

mắt nhìn người trước mặt, cả kinh nói không ra lời.

- Đêm đó trăng rất đẹp, đẹp rất nên thơ, gió thổi vào mặt, ngứa ngáy cực

thoải mái, lá rụng rơi đầy dưới mặt đất, mình thậm chí có thể nghe rõ ràng
âm thanh xào xạc bánh xe nghiền qua chúng, âm thanh đó rất hớn hở. -
Diệp Tòng Y dừng lại một chút, nói tiếp: “Mọi thứ đều khiến mình hớn hở,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.