AJAAN MUN - Trang 250

đã thọ hưởng quả an lạc. Quả thật một phước lành cho con là đã có duyên
may được gặp bậc thánh thiện như Ngài. Lời giải thích của Ngài đã thuyết
phục con nhiều hơn con có thể mong đợi. Không còn chút hoài nghi nào về
Giáo Pháp. Giờ đây con biết rằng trong Giáo Pháp, tiến nhanh hay chậm, xa
hay gần, tất cả đều tùy thuộc nơi con.
Ngài Acharn: Lời giải đáp của Sư cùng một bản chất như câu hỏi của con.
Sư không đói và không si mê, như vậy thì còn tìm cái gì nữa? Trước kia Sư
có đói và có si mê khi chuyên cần, đơn độc thực hành trong cảnh hoang vu
của rừng sâu. Chỉ sau khi hội đủ khả năng đứng vững trên hai chân mới bắt
đầu có tiếng đồn. Trong lúc chiến đấu, nhiều lần Sư đã bất tỉnh và đối đầu
với cái chết. Chỉ rao truyền tiếng đồn phỏng có lợi ích gì bây giờ? Bên trong
mỗi người đều có sẵn một kho tàng, nhưng ta phải kề vai đẩy mạnh cho
bánh xe lăn tới, phải tận lực để khám phá kho tàng ấy. Phải đào sâu, cuốc
bẫm để sử dụng nó ngay bây giờ! Đến lúc lâm chung hay sau khi chết phụ
thuộc vào một vị tỳ khưu hay nghi thức cúng tế nào cũng vô ích. Theo một
thành ngữ của người Thái đó là “gãi nơi không ngứa.” Để Sư nhắc nhở, cái
phải làm là phải “gãi nơi thực sự ngứa.” Nghĩa là cần phải tận lực cố gắng
buông bỏ những gì thuộc về thế gian mà không bao giờ là của con. Vì si mê
ta cố gắng chụp lấy những gì thuộc về thế gian để làm của riêng, quên rằng
kho tàng thực sự quý báu nhất nằm bên trong chính ta. Những của cải ấy tự
nó là trung lập, không thuộc về một ai. Nó có thể mang lợi ích đến cho
người làm chủ hoặc có thể tạo phiền não và cũng có thể nổi lửa thiêu đốt.
Tất cả đều tùy thuộc thái độ trong tâm của người chủ: trí tuệ hay dính mắc.

Hãy nghĩ đến những vị đã thành tựu trạng thái chấm dứt đau khổ và trở

thành nơi nương tựa của chúng ta. Con có nghĩ rằng các Ngài không bao giờ
có những tài sản mà các Ngài thực sự quý trọng, thực sự luyến ái? Con có
nghĩ rằng chỉ có mình con ngày nay là giàu có và thọ hưởng nhiều sở hữu
quý báu? Vậy tại sao con luyến ái và bám níu vào chúng một cách mù
quáng? Hiện nay không có nơi để chôn cất hoặc hỏa táng các xác chết hay
sao? Nếu vẫn còn chỗ, tại sao con quá tin tưởng nơi đời sống và tại sao con
quá đắm đuối trong lạc thú và những cuộc giải trí vui chơi, và đồng thời từ
chối không thấy, không nghe và quan tâm lưu ý đến sự thật?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.