ALABAMA SONG - Trang 21

nữa mà là vào môi, với những tiếng động nhão nhoét mà họ ngỡ là nam
tính - ngây thơ. Càng tỏ ra tôn trọng, họ càng lãng quên tôi. Đó là điều mà
họ nói với nhau ngày hôm sau, bằng thứ ngôn ngữ trang trọng mà sáo rỗng
khi họng đã khô, đầu đã nhức vì quá chén.

Và cũng ngày hôm sau ấy, ngay cả khi vẫn chưa phân tích được tại sao

mình lại rơi vào một trạng thái cảm xúc nhập nhằng đến thế, để cảm ơn
Scott tôi vẫn tìm đến một tiệm kim hoàn trong thành phố, tại đó tôi đặt
khắc trên một cái chai dẹt đựng rượu bằng bạc những chữ tiếng Pháp sau:

ĐỪNG QUÊN EM

Cái chai dẹt đẹp đẽ sẽ rất đắc dụng, món quà lạ lùng và tội lỗi, giờ đây

khi ngẫm lại tôi nhận thấy thế. Scott thường xuyên để thất lạc nó, tiếp đến
là tự nguyền rủa mình vì đã lấy nó ra khỏi túi áo vest rồi lao đi tìm kiếm
như một kẻ điên. Anh có thể đảo tung một căn phòng khách sạn hay một
ngôi nhà trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Người ta thấy nỗi lo lớn dần theo
từng phút, nhưng lo vì lẽ gì mới được? Lo sợ vì đã đánh mất một vật quý
giá với lòng mình, hay lo sợ vì thiếu thứ chứa bên trong món đồ này - gin
cất lấy, whisky ngô, hay một thứ rượu bourbon hàng lậu nào khác?

“Đừng quên em”: thực ra, đó không phải là sự thật hay sao? Người ta

uống để nhớ bao nhiêu thì cũng để quên bấy nhiêu. Mặt phải và mặt trái
của cùng một tấm huy chương, chẳng lấy gì làm vẻ vang, mang tên bất
hạnh.

Ôi! thinh lặng! thinh lặng của những kẽ hở. Khoảng trắng lớn xen vào

và đến băng bó vết rạn trên đầu chúng tôi bằng bông y tế và cồn ête.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.