ALABAMA SONG - Trang 91

Lewis: “Viết, đó là đấu quyền Anh với các bạn đồng nghiệp, dù họ

còn sống hay đã chết.” Họ vỗ tay tán thưởng, cười rúc rích, Scott nhìn hắn
hau háu, vừa buồn rầu vừa quyến rũ.

“Thằng ngu, René thì thào. Người kế tục của nước Mỹ là đây sao?

- Kể ra hắn sâu sắc cũng gần bằng cái bồn ngâm châm đấy chứ,

Coconut nói, bằng tiếng Pháp và đủ to để mọi người nghe thấy. Lại đây,
Zelda, chúng ta tới nơi những người đàn ông thực thụ đánh bốc nào.”

Scott vừa nhìn tôi đi với họ vừa nhếch miệng cười khinh bỉ. Rồi, mắt

đẫm lệ, anh quay về phía người khổng lồ mặc áo hở ngực đã lén lăng nhục
anh. Nhưng Scott không hay biết chuyện đó. Scott muốn một người đàn
ông để yêu, để tôn sùng, cho dù người đàn ông này có tàn bạo và phản trắc
đến đâu đi nữa.

Tôi không dám so sánh mình với tình yêu anh dành cho bố anh nhưng

đôi khi, tôi tự hỏi liệu có một ngày nào đó anh đã yêu tôi hơn yêu Lewis,
hơn yêu Wilson, hơn yêu Bishop hay không. Mong muốn mãnh liệt chiếm
hữu tôi có đúng là cái mà người ta gọi là tình yêu hay không? Chưa bao giờ
tôi được nhìn theo cách trầm lặng và độc đoán như anh nhìn Lewis đêm đó.
Những ngọn lửa nhảy múa trong đôi đồng tử giãn căng của anh. Về đôi mắt
anh, tôi chỉ mới biết là mống mắt màu xanh lục nhạt, duyên dáng, gần như
trong suốt, và tròng trắng nổ ra vì rượu. Ngọn lửa trong đôi đồng tử màu
đen kia, thứ tình cảm nào đột nhiên khêu bùng nó lên vậy? Tôi chưa hề
ngừng đặt ra cho mình câu hỏi đó. Tôi sẽ không bao giờ ngừng.

* * *

Tôi chưa từng biết mẹ vào thời bà tươi trẻ (bà già đi và béo phì với cặp

hông bị bóp méo khi tôi chào đời) nhưng một bức ảnh chụp bà năm hai
mươi tuổi cho thấy bà với toàn bộ vẻ quyến rũ: làn da trắng như sữa, cặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.