ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 132

— Thì đúng thế mà, sếp cẩm của tôi ạ, tôi hiểu anh chứ. Nhưng anh muốn

gì đây, Danton vẫn hay nói đấy thôi: “Các dữ kiện thì cứng đầu lắm!” Và
các dữ kiện thì đang ở đây!

— Lênin, - Louis nói.
Camille bực bội quay sang.
— Lênin gì cơ?
Louis lấy tay hất tóc, tay phải.
— “Các dữ kiện thì cứng đầu lắm,” - Louis bối rối đánh liều nói, - là

Lênin nói, chứ không phải Danton.

— Như thế thì thay đổi được gì nào?
Louis đỏ mặt. Anh quyết định là phải né tránh khẩn cấp nhưng không kịp,

vì Le Guen còn nhanh hơn:

— Chính xác đấy, Camille! Như thế thì thay đổi được gì nào, những vụ

axít từ mười năm nay của anh ấy? Hả?

Ông thực sự điên tiết, giọng ông rền vang cả khoảng hiên, nhưng cơn giận

kiểu Shakespeare của ông chỉ gây hoảng hốt cho những thực khách khác.
Còn Camille chỉ khiêm nhường nhìn xuống hai bàn chân đang đung đưa
cách mặt sàn mười lăm xăng ti mét.

— Không phải mười năm, cảnh sát trưởng của tôi ạ, mà mười một.
Ngoài nhiều thứ khác nữa, người ta hoàn toàn có thể trách cứ Camille

rằng đôi khi ông cứ có cái cung cách hơi kịch, hơi có chút kiểu Racine, có
thể nói thế.

— Và thế rồi trong vòng chưa đầy tám tháng ta đã có tận hai vụ. Toàn đàn

ông thôi. Anh sẽ nhận ra là với vụ Trarieux, giờ đây đã có đến ba vụ rồi.

— Nhưng…
Louis sẵn lòng nói sếp cẩm đang “rúc lên”, anh chàng này thực sự lắm

chữ. Trừ mỗi việc là lúc này, sếp cẩm chỉ rúc lên rất ngắn ngủi. Bởi vì ông
không có nhiều điều để nói.

— Có liên quan gì đến cô gái này, hả Camille?
Camille mỉm cười:
— Mãi rồi cũng có được một câu hỏi hay.
Ông cẩm chỉ thốt được vài âm tiết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.