ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 141

chập chững thử hai lần, cô nhặt cái túi lên, bỏ ý định cầm theo thanh nạy
đinh, khập khiễng bước đi, với cảm giác sẽ không bao giờ còn có thể làm
được một số cử động nữa, như duỗi thẳng hai chân, quay đầu hết cỡ, đứng
thẳng hoàn toàn. Cô bước tới, người còng hẳn xuống như một bà già.

Trarieux đã để lại những dấu chân, cô chỉ cần đi theo chúng từ phòng này

qua phòng khác. Cô đưa mắt tìm xem lối ra hắn đã sử dụng có thể nằm ở
đâu. Khi cô tìm cách thoát thân, vào cái ngày đầu tiên, rồi hắn tóm được cô
trước bức tường gạch, cô đã suýt đến được đó, ở góc tường, cánh cửa sập
bằng kim loại, mở xuống lòng đất. Một đoạn dây thép dùng làm tay nắm.
Alex thử nhấc nó lên. Hoảng hốt. Cô cố vận hết sức để kéo thì nó cũng
không nhúc nhích lấy một li. Nước mắt liền trào ra, một tiếng rên rỉ trầm đục
thoát ra từ bụng cô, cô lại thử lần nữa, không hề hiệu quả. Alex nhìn ra xung
quanh tìm kiếm. Cô đã biết không có lối thoát nào khác, chính vì thế tối hôm
ấy hắn đã không vội vã chạy đuổi theo cô. Hắn biết rằng ngay cả khi đến
được chỗ cánh cửa sập này thì cô cũng sẽ chẳng bao giờ nhấc được nó lên.
Thế là cơn giận trào lên, một cơn giận dữ dội, điên cuồng, một cơn giận đen
tối. Alex hét lên rồi vùng chạy. Cô chạy vụng về, như một kẻ tật nguyền. Cô
quay ngược trở lại, từ xa lũ chuột bạo gan đang thập thò thấy cô lao về phía
mình liền chạy tán loạn. Alex nhặt lấy búa đinh, ba thanh gỗ gãy và đủ sức
mang chúng theo, bởi vì cô đâu có tự hỏi mình đủ sức không, tâm trí cô
đang ở nơi khác. Cô muốn ra khỏi đây và không gì, tuyệt đối không gì có
thể ngăn cản cô làm điều đó. Dù có phải chết, cô cũng sẽ ra khỏi đây. Cô
luồn mũi búa đinh vào kẽ hở của cánh cửa và dồn hết trọng lượng cơ thể ấn
xuống. Khi cửa nhích lên vài xăng ti mét, cô lấy bàn chân đẩy một thanh gỗ
chèn vào đó, lại nâng tiếp, đẩy thêm một thanh gỗ khác vào, cô chạy đi tìm
những mẩu gỗ khác, quay trở lại và, sau hết nỗ lực này đến nỗ lực khác, cô
đã luồn được mũi búa đinh xuống dưới cánh cửa theo chiều thẳng đứng.
Khoảng không mở ra rộng chừng bốn mươi xăng ti mét, vừa đủ để lách
người vào, nhưng có nguy cơ là sự cân bằng mong manh này sẽ đột nhiên bị
phá vỡ, cánh cửa sẽ sập xuống đè nát cô.

Alex ngừng lại, cúi đầu lắng nghe. Lần này, không có lời cảnh báo nào,

không có lời khuyên nào. Chỉ cần một cú trượt nhẹ, chỉ cần một chút run rẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.