ALEX - ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA - Trang 281

56

◄○►

N

gồi ở góc phòng, Camille tiếp tục lắng nghe. Và vẽ. Vẫn là theo trí

nhớ. Khuôn mặt Alex, tầm mười ba tuổi, trên thảm cỏ ngôi nhà Normandie,
cô chụp cùng cô bạn, hai người ôm eo nhau, tay cầm một cái cốc nhựa.
Camille cố tìm lại nụ cười trên bức ảnh đó. Nhất là ánh mắt. Đó là thứ thiếu
vắng nhất ở cô. Trong căn phòng khách sạn, mắt cô nhắm chặt. Ánh mắt, đó
là thứ thiếu vắng ở cô.

— A, - Louis nói. - Giờ đến lượt Jacqueline Zanetti nhé. Bà ấy thì anh

biết rõ hơn chứ?

Không có câu trả lời. Tấm lưới đã khép lại. Louis trông thật giống người

ta vẫn hình dung về một ông chưởng khế tỉnh lẻ, săm soi, đầy chú tâm, tỉ mỉ,
căn cơ. Gây bực bội ghê gớm.

— Nói tôi nghe nào, thưa anh Vasseur, anh làm việc cho Distrifair từ bao

nhiêu lâu rồi nhỉ?

— Tôi bắt đầu từ năm 1987, các ông biết rõ mà. Tôi báo trước nhé, nếu

các ông đã gặp ông chủ của tôi rồi…

— Hử? - Camille ngắt lời từ cuối phòng.
Vasseur điên tiết ngoảnh đầu lại.
— Nếu các ông đã gặp ông ấy rồi, anh nói thế, - Camille nhắc lại. - Tôi có

cảm giác như là trong câu của anh có ý đe dọa đấy. Nào, nói tiếp đi, tôi đang
rất quan tâm đây.

Vasseur không kịp trả lời.
— Anh vào làm ở Distrifair năm bao nhiêu tuổi? - Louis hỏi.
— Mười tám.
Camille lại xen vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.