ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 104

Mây mỗi lúc một sà xuống thấp. Tôi nhìn qua cửa sổ, tim tôi phập

phồng nhè nhẹ.

Những giờ mưa nhẹ có thể cho ta tận hưởng nỗi đau buồn với một khoái

cảm lạ lùng biết bao! Tất cả những hồi ức cay đắng náu kín tận đáy tâm
thức bỗng nổi lên: bạn bè chia xa, những nụ cười đàn bà đã tàn phai, những
hy vọng đã gãy cánh như những con bướm đêm, chỉ còn lại một con sâu –
và con sâu đó đã bò vào cánh lá tim tôi và đang ăn ruỗng nó.

Hình ảnh bạn tôi lưu vong ở vùng Caucasus từ từ hiện ra qua màn mưa

và đất sũng nước. Tôi lấy bút, cúi trên mảnh giấy và bắt đầu trò chuyện với
anh nhằm xé toạc tấm lưới mảnh của mưa để có thể thở được.

“Bạn thân yêu, “Mình đang viết cho cậu từ một bờ biển hiu quạnh trên

đảo Crete, nơi mà Định Mệnh và mình đã nhất trí với nhau là mình sẽ ở lại
chơi mấy tháng – đóng vai một nhà tư bản. Nếu trò chơi của mình thành
công, mình sẽ nói đó không phải là một trò chơi mà sẽ tuyên bố rằng mình
đã làm một quyết định lớn và thay đổi lối sống.

“Chắc cậu còn nhớ khi ra đi, cậu đã gọi minh là mọt sách. Điều đó làm

mình bực đến nỗi mình đã quyết định từ bỏ việc viết lách trong một thời
gian – hay mãi mãi? – và dán mình vào một cuộc đời hành động. Mình đã
thuê một sườn núi có chứa quặng than bùn; mình đã thuê thợ, mua cuốc
xẻng, đèn đất, thúng giỏ, xe tải. Mình đã mở những đường hầm và chui vào
đó. Làm thế cốt để chọc tức cậu đó. Bằng cách đào và tạo những hành lang
trong lòng đất, con mọt sách đã trở thành con chuột chũi. Mình hy vọng cậu
tán thành cuộc chuyển hóa này.

“Những niềm vui của mình ở đây thật lớn lao vì chúng rất đơn giản và

xuất phát từ những yếu tố vĩnh cữu: không khí trong lành, ánh nắng, biển
cả và bánh mì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.